“Xem hàng một chút đi!”, lão già gầy cười, lấy một cuộn tranh trong tay áo ra.
Lẽ ra đang muốn cho Triệu Bân xem.
Nhưng ngẫm lại vẫn nên cho người đối diện xem thì tốt hơn, người này đẹp trai hơn.
Đúng vậy, Sở Vô Sương mặc nam trang đâu chỉ là đẹp trai, phải là đẹp ngất ngây ấy chứ.
Sở Vô Sương nhíu mày, đã bảo là không cần rồi, sao vẫn còn cố gắng mồi chài thế?
“Chắc chắn là hàng thật”.
Cô ta nhíu mày thật chặt, lão già gầy đã mở bức họa cuộn tròn ra.
Hay rồi! Không phụ sự mong đợi của mọi người, xuân cung đồ dù chỉ lộ một góc nhưng cũng rất tươi mát.
Khụ khụ…!
Triệu Bân thấy thế thì bị sặc rượu.
Chuyện lớn rồi.
Đây chắc chắn là chuyện lớn, lại có người chào hàng xuân cung đồ với Sở Vô Sương.
Nhìn sang Sở Vô Sương đối diện, cô ta trông thấy cuộn tranh lập tức giật mình, cả chén rượu lên đến miệng cũng dừng lại giữa không trung, chủ yếu là do không kịp phản ứng.
Cũng đúng, có lẽ là lần đầu gặp phải thứ bảo bối này, bất ngờ bị chói mắt, cũng bất ngờ không kịp phản ứng, nhìn thêm vài lần, không biết là đang xem họa sĩ hay là thưởng thức hình ảnh.
“Đẹp không”, lão già gầy cười hà hà, muốn đáng khinh bao nhiêu thì đáng khinh bấy nhiêu.
“Ngươi…”, cuối cùng Sở Vô Sương cũng kịp phản ứng, hai má chợt đỏ bừng lên, không biết là do xấu hổ hay tức giận, chuyện gì cô ta lại chưa từng gặp, chỉ có tình huống này là lần đầu.
“Nếu muốn mua… Ta sẽ để lại cho các ngươi giá rẻ”.
“Cút”.
Con gái cưng của trời, băng thanh ngọc khiết cũng phải thốt ra lời tục tĩu.
“Tại sao lại tức giận thế?”
Lão già gầy vội vàng cất đi, quay đầu chuồn mất, bị mắng máu chó đầy đầu rồi, may là lão ta chạy nhanh, nếu không cô nương này mà nổi bão thì nói không chừng sẽ treo lão ta lên… Chém thành từng mảnh ấy chứ.
Trước khi xuống cầu thang, lão ta còn quay đầu nhìn lại.
Mấy người đẹp trai thường dễ tức giận thế à? Biết vậy ta chọn thằng bé đối diện.
Đúng đó! Ông tìm ta đi!
Đó sẽ là câu trả lời của Triệu công tử, mua từ tay ông, về lại tăng giá gấp đôi.
Lão già gầy chạy mất, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Sở Vô Sương có chút bối rối, mặt đỏ ửng lên như vừa kéo mây hồng.
Nhìn sang đối diện, vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, quan sát cảnh tượng ngoài cửa sổ, chỉ thấy cơ thể hắn run run, muốn cười lại không dám cười, thậm chí còn nhịn… Đến mức hơi khó chịu.
“Lưu manh”, Sở Vô Sương trừng mắt liếc hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...