Vô Thượng Luân Hồi


Độ kiếp, hắn nhất định phải qua được kiếp nạn ở doanh trại số bảy này, người nào đó không thiếu đòn… Là thiếu sét đánh.

“Thống lĩnh, Sở tiểu thư đến rồi”.

Đang suy nghĩ thì chợt nghe có tiếng vệ binh bên ngoài bẩm báo.

Nghe nói thế, Triệu Bân lại chợt nhíu mày, nhìn sang Ngô Khởi theo bản năng.

Ngô Khởi, thống lĩnh doanh trại số bảy, thật sự phục ngươi, lại đi tìm Sở Vô Sương đến nhận người.

“Mau mời”.

Ngô Khởi đứng bật dậy, ánh mắt sáng rỡ.

Chờ đợi hơn nửa đêm, cuối cũng vẫn chờ đến lúc Sở Vô Sương thật sự xuất hiện.

Soạt!
Lời còn chưa dứt thì đã thấy một bóng người như hồn ma lướt vào từ bên ngoài.


Đúng là Sở Vô Sương, là Sở Vô Sương nữ cải nam trang, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn bùng cháy.

“Sư muội Vô Sương hãy nhìn cho rõ… Tên này chính là người như thế đấy.

“Ta cũng mù rồi, thật sự nhìn lầm hắn”.

“Đường đường là người giành hạng nhất của tân tông, lại làm ra những chuyện xấu xa thế này”.

Ngô Khởi đi tới, vội vàng lên tiếng, hết câu này đến câu khác không hề có ý định dừng lại, quan trọng nhất là cái thần thái đó có thể gọi là hiên ngang lẫm liệt, giọng điều ấy à! Cũng đầy căm phẫn.

Triệu Bân không nói gì, chỉ liếc nhìn Ngô Khởi.

Sở Vô Sương không biết phải nói thế nào, chỉ liếc nhìn Triệu Bân, ngọn lửa trong mắt ngày càng dữ dội.

Không biết tại sao lại tức tối đến thế, đó là sự tức tối từ tận sâu trong linh hồn, vội vàng rời đi như thế để đi uống hoa tửu ư? Bị hoàng ảnh vệ tóm được, lại còn chỉ tên điểm mặt gọi ta đến nhận người?
Triệu Bân chuyển tầm mắt, thấy Sở Vô Sương đang nhìn mình bèn ho khan.


Tiếng ho khan đó… Tất nhiên là thay lời xin lỗi, nửa đêm rồi còn phiền cô tới đón ta, thật là ngại quá, nếu biết sẽ có chuyện này xảy ra, ta đã không quật cô ngã trong tỷ thí tân tông, chỉnh cô ta thảm thương đến thế.

“Chỉ cần một câu của sư muội Vô Sương thôi, ca ca sẽ thay muội phế hắn”.

Tên Ngô Khởi kia không chịu ngồi yên một tí nào, cứ ngồi đó nói tới nói lui, chẳng mấy khi có được cơ hội mà!
Sở Vô Sương vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng xoay người.

Vừa ra đến cửa cô ta lại ngoái đầu lại: “Cơ đại công tử… Đi thôi!”
Triệu Bân nghe xong lập tức đứng dậy, tiện tay chặt đứt xiềng xích, bị trói đến hơn nửa đêm.

Nói thẳng ra hắn ta vẫn quen Sở Vô Sương gọi mình là Cơ sư đệ, câu Cơ đại công tư này khiến cả người hắn lạnh lẽo, cứ thấy đang mắng hắn kiểu gì ấy, cũng đúng, hơn nữa đêm lại làm phiền người ta, chắc là ai cũng không thích nổi.

Hai người một trước một sau ra khỏi đại được, cùng một trước một sau… Dần đi thật xa.

Thế là… Hết rồi?
Trong đại đường, Ngô Khởi có chút sửng sốt.

Vất vả tự biên tự diễn một vở kịch, hắn ta còn đang chờ Sở Vô Sương đến đây nổi cơn tam bành mà?
Đến, nhưng chỉ nói đúng một câu.

Đến nhưng cũng không liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Đó không phải là Sở Vô Sương trong ký ic hắn ta.

Ầm ĩ hơn nửa hôn na đêm, tất cả đều là uống phí ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui