Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân không nhìn nữa, hơi chau mày lại.
Khó khăn lắm mới đợi được đến đêm, sao vẫn có người đến làm loạn thế?
Nghe giọng thì chắc là các binh lính, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có rất nhiều binh lính đến, trong lầu xanh có cướp sao?
“Tại sao lại bắt ta? Ta đâu có phạm tội!”
“Bọn ta đến bắt dâm, lý do đó đã đủ chưa?”
“Bớt nói nhảm, đưa đi!”
Rất nhanh sau đó, tiếng ồn ào đã vang lên khắp lầu xanh.
Tú bà sợ khiếp vía.
Chủ lầu xanh cũng ngây ra, họ đã nộp tiền bảo kê rồi mà, sao mấy người lại đến gây sự nữa? Hơn nữa, còn là hoàng ảnh vệ đích thân đến, mẹ kiếp, không chọc đến những người này được đâu, dù có quan hệ tốt đến mấy thì cũng không thể dây vào được, cơ to cỡ nào thì cũng có to bằng Hoàng đế không? Hoàng ảnh vệ chỉ nghe theo lệnh của vua, dù Dương Huyền Tông có đến thì cũng không điều động được họ.
Cót két!
Triệu Bân mở cửa phòng ra, đập vào mắt là cảnh hỗn loạn.
Cảnh loạn đến chừng nào chứ? Không biết hành động vừa rồi đã quấy rối đêm xuân của biết bao người, rất nhiều cô gái quần áo xốc xếch, rất nhiều đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót đang đứng láo nháo, họ đều bị trách móc nặng nề nên mới chạy đến đây để tìm thú vui, rất nhiều kẻ là người có gốc gác, nhưng có ai gặp phải chuyện bắt dâm đâu.
“Bắt tên này lại!”
Lúc Triệu Bân vẫn còn đang nhìn thì đã bị đeo gông.
Hắn không phản kháng, phản kháng có tác dụng sao? Khắp lầu xanh đều là hoàng ảnh vệ, hơn nữa, một nửa trong số đó đều là cấp Địa Tạng, với trận thế như vậy, mỗi người tát hắn một cái thì cũng đủ cho hắn thành bã rồi.
“Chà? Chẳng phải là Cơ Ngân đây sao?”, Ngô Khởi bước lên, giả vờ tỏ ra ngạc nhiên.
“Ngô sư huynh, nói vậy là có ý gì?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn Ngô Khởi.
“Cấp trên bảo đi bắt dâm!”, Ngô Khởi nói với vẻ quang minh chính đại.
“Ta phải đi với ngươi một chuyến rồi nhỉ?”
“Ừ… Lên đường.
Người đâu… Dẫn đi!”
“Được lắm, ngươi hãy đợi đấy!”
Biểu cảm của Triệu Bân đã thể hiện rõ lên câu nói đó.
Bắt dâm hả? Bắt cái đầu ngươi, nhằm vào ta thì cứ nói thẳng cho rồi!
Sớm biết thế này thì đã đánh cho ngươi tàn phế rồi.
Thằng nhóc nhà ngươi quá xấu xa, không ngờ dám lấy việc công báo thù riêng.
“Mất mặt quá!”, Nguyệt Thần chậc lưỡi.
Đường đường là đệ tử của thần mà lại bị bắt trong chốn lầu xanh, đúng thật là mất mặt mà!
Chuyện này thì cậu cả nhà ai đó lại rất giỏi, chủ yếu là các cô vợ đều rất thoáng.
“Qua đây!”
Ngô Khởi thấy Triệu Bân bị đưa đi thì ngoắc tay với người bên cạnh.
Một tên lính vội vã chạy tới.
“Đến nhà họ Sở tìm Sở Vô Sương, nói là Cơ Ngân đi chơi gái bị bắt rồi, bảo cô ta đến nhận người”.
“Chuyện này…”
“Còn không chịu đi mau!”
“Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...