Vô Thượng Luân Hồi


Sở Vô Sương hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn về phía Triệu Bân.

Cái tên này đến đây để ngắm hoa ngắm cỏ hay sao? Ở đây ngoại trừ Sở Vô Sương thì hắn không quen biết ai, chỉ có thể tìm hoa cỏ tán gẫu, hắn còn đang thầm nghĩ… sao còn chưa được ăn? Ăn xong thì hắn nhất định sẽ đi ngay!
“Không ngờ ông nội lại mời ngươi”, Sở Vô Sương nói với hắn.

“Ta cũng không ngờ”, Triệu Bân lúng túng cười nói.

Mới mấy ngày trước hắn còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán với Sở Vô Sương, đêm nay hắn lại chạy đến Sở gia, cũng không biết là sắp được mời ăn cơm hay là sắp bị đánh.

“Lúc trước có gì đắc tội thì cũng xin bỏ qua cho”, Sở Vô Sương kính hắn một ly rượu.

Triệu Bân vội vàng nhận lấy, hắn cũng không biết phải đáp lại như thế nào cho nên chỉ cười trừ.

Cháu gái của nữ soái Xích Diễm đúng là thiên chi kiêu nữ, bản thân bị đánh bại nhưng vẫn có thể giữ được tư thái cao ngạo, hiển nhiên là sau khi trở thành người từng trải thì tâm tính cũng đã trở nên bình ổn hơn, nếu như là ngày xưa thì cô ta tuyệt đối sẽ không lộ ra dù chỉ một nụ cười.

Ở cách đó không xa đang có không ít người ngồi nói chuyện với nhau.

Tất cả đều là người của Sở gia, như lão tổ Sở gia Sở Thương Khung, gia chủ Sở gia Sở Huyền Hà và nữ soái Xích Diễm Sở Lam.

Tất cả bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình xảy ra ở bên này.


“Người do muội muội giới thiệu quả là không tầm thường”, Sở Huyền Hà cười nói.

“Chọn cho huynh được đứa con rể này thì ta cũng hài lòng lắm”, nữ soái liếc mắt cười nói.

“Trừ ngoại hình không quá đẹp ra thì những thứ khác đều tốt”.

“Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo”.

Sở Thương Khung vuốt râu, ông ta vẫn cảm thấy tên nhóc này rất tốt.

Làm gì có võ tu đồng trang lứa nào dám đập cháu gái của ông ta như thế.

Trong số những võ tu đồng trang lứa cũng có rất ít người có thể đánh bại được cháu gái của ông ta.

Tên nhóc Cơ Ngân này quả nhiên là kỳ tài có một không hai, có tiềm lực vô hạn, rất xứng đôi với cháu gái bảo bối của ông ta, cũng đáng để cho ông ta đích thân phát thiệp mời.

“Ôi trời! Ngô Khởi cũng đến rồi”, trong khi mọi người đang nói chuyện thì lại nghe thấy bên dưới có tiếng kinh hô.

Triệu Bân nghe vậy cũng bất giác quay đầu nhìn lại.


Lọt vào tầm mắt của hắn là một thanh niên áo tím đang bước vào.

Thanh niên này có khí lực mạnh mẽ, diện mạo hiên ngang, đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, quanh thân tỏa ra ánh hào quang màu tím nhàn nhạt, trên đỉnh đầu còn lập lòe một ngọn lửa nhỏ, chắc là một đặc trưng trong huyết mạch đặc biệt của hắn ta.

Đôi mắt của hắn ta sắc như mắt chim ưng, có lúc còn lóe ra ánh sáng màu đỏ.

Khí huyết của hắn ta hết sức dồi dào, từng bước đi như mang theo tiếng rồng ngâm hùng phong bá liệt.

“Tên này rất mạnh”, Triệu Bân lẩm bẩm.

“Huynh ấy tên là Ngô Khởi, nguyên soái quân Hổ Uy… là ông nội của huynh ấy”, Sở Vô Sương nói: “Bây giờ huynh ấy đang là thống lĩnh doanh trại hoàng ảnh vệ thứ bảy, thuộc quyền quản lý của Tử Y Hầu”.

Triệu Bân nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc.

Tu vi như vậy… đã có thể làm thống lĩnh rồi sao?
“Sở Vô Sương muội muội… càng ngày càng xinh đẹp”, Ngô Khởi bước thẳng vào trong, tiếng cười nói của hắn ta hết sức hùng hồn, đâu chỉ mang theo tiếng rồng ngâm mà còn mang theo cả cuồng phong, có thể nói là uy lực tràn đầy.

, Sở Vô Sương cười nhạt nói.

“Vị này là?”, Ngô Khởi liếc nhìn Triệu Bân, dường như hắn ta chưa từng gặp người này bao giờ.

“Cơ Ngân”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui