Vô Thượng Luân Hồi
Ai cũng biết đêm nay Sở gia mời tới đây rất nhiều khách quý, còn có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, nhưng vị này thì bọn họ chưa từng thấy qua bao giờ, trời sinh vị này có tướng mạo tầm thường, muốn tìm được trong đám đông cũng không dễ dàng chút nào.
“Bảo bối thật không ít”.
Khi đi ngang qua một khu vườn, ánh mắt của Triệu Bân sáng lên, ở đây có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mà bên ngoài không có, nếu như luyện đan sư tới đây thì chắc chắn sẽ thèm thuồng không thôi, bởi vì có không ít thảo mộc ở đây đều là nguyên liệu cao cấp để luyện đan.
Phía trước có một cây cầu đá.
Dưới chân cầu đá là một cái đình nghỉ mát.
Trong đình nghỉ mát có một người đang ngồi xem sách cổ, đó chính là người đàn ông mặc áo đen hôm qua đã tới đưa thiệp mời cho Triệu Bân.
Nhìn thấy Triệu Bân từ xa, ông ta liền đứng lên cười nói: “Ngươi quả là đúng giờ”.
“Được Sở gia mời chính là vinh hạnh tột cùng của vãn bối”, Triệu Bân mỉm cười nói.
Vệ binh kia rất hiểu chuyện, đưa khách tới nơi cần tới rồi thì liền quay đầu chạy đi, trên mặt vẫn còn đổ ra mồ hôi lạnh.
Nửa chặng đường tiếp theo sẽ do người đàn ông trung niên này đích thân dẫn đường.
“Tiền bối, lão tổ nhà ông tính khí có tốt không?”, Triệu Bân trầm giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên chỉ cười không nói, ông ta bước lên cầu đá dẫn Triệu Bân vào chỗ sâu hơn, càng đi vào sâu thì xung quanh càng có nhiều mây mù trôi lượn lờ, ở sâu trong những đám mây lại có thêm một khu vườn lớn.
Trước khi bước vào thì hắn đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Thấy Cơ Ngân bước tới thì tiếng cười cũng ngừng lại, tất cả đều quay đầu nhìn sang.
Người có mặt ở đây đều là những nhân tài, có nam có nữ, toàn là thiếu chủ thế gia hoặc là tiểu thư đại tộc, người nào cũng đều có thân phận phi thường.
Người có thể được Sở gia mời tới đây chắc chắn không phải là hạng người hời hợt, khi bọn họ nhìn về phía Triệu Bân thì đều tự hỏi hắn là con cái nhà ai, tại sao bộ dáng lại không hề giống với bọn họ một chút nào!
“Cơ Ngân?”, Sở Vô Sương ở đó không khỏi sửng sốt.
“Lại gặp nhau rồi”, Triệu Bân cười khan một tiếng.
“Mời vào trong”, Sở Vô Sương cười nhẹ nói.
“Hắn chính là Cơ Ngân?”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, trong mắt ai cũng lóe lên một tia bực bội cùng nghi hoặc, hóa ra tên này chính là người đã đánh bại Sở Vô Sương, trở thành đệ tử đứng thứ nhất trong tỷ thí tân tông!
Triệu Bân từng bước đi vào, tự dưng lại trở thành một con khỉ.
Đám nhân tài này đều đang quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Bọn họ dường như muốn nhìn cho kỹ hắn là cái giống gì.
Câu này chính là ám chỉ trong mắt những người có mặt thật sự đã xem Triệu Bân như một con khỉ.
“Tần thúc, cha ta cũng mời Cơ Ngân sao?”, Sở Vô Sương nhìn về phía người đàn ông trung niên hỏi.
“Không phải…”
“Vậy tại sao hắn…”
“Là lão tổ đích thân mời”, người đàn ông trung niên nói cho hết câu.
“Chuyện này…”, Sở Vô Sương giật mình.
“Lão tổ Sở gia đích thân mời?”
Người đàn ông trung niên tuy nói rất nhỏ nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy và kinh ngạc.
Chỉ cần được Sở gia mời tới đã là không tầm thường, đằng này hắn còn được đích thân lão tổ Sở gia mời tới, đúng là quá đáng sợ.
Người đàn ông trung niên chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...