Vô Thượng Luân Hồi
“Nóng tính hại thân”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói.
Thực ra thì hắn cũng đã quên mất mối quan hệ giữa lão Đan Huyền và lão Âu Dương này chính là mối quan hệ tình địch điển hình trong truyền thuyết.
Chuyện này Tử Viêm đã lén lút nói cho hắn biết.
Ngày trước khi Đan Huyền luyện hóa lò Tử Kim thì cũng nhất quyết không tìm lão đạo Âu Dương hỗ trợ, nguyên nhân chính là vì việc này.
Luyện Khí các.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Hoàng Hiết đã mấy lần lẻn vào đại điện, một một lần lẻn vào thì sắc mặt của hắn ta lại càng thêm khó coi.
Hắn ta rất muốn xông vào hỏi sư phụ, hắn ta ngoài việc thiếu một chút thiên lôi thì còn có điểm gì thua kém Cơ Ngân?
Nếu như hắn ta thực sự hỏi lão đạo Âu Dương như vậy thì chắc chắn lão ta sẽ không ngần ngại trả lời: ngoại trừ việc trông ngươi ưa nhìn hơn Cơ Ngân một chút thì so với hắn ngươi thực sự không có lợi thế gì.
Mau đi về nhà ngủ sớm nằm mơ đi.
“Còn chịu đựng được không?”, bên trong địa cung, lão đạo Âu Dương uống một ngụm rượu rồi hỏi.
“Vẫn ổn”, Triệu Bân lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Lão đạo Âu Dương đang đánh bóng thanh đao vàng.
Nhiệm vụ của hắn đã trở thành bảo dưỡng thân đao, không những phải duy trì lôi điện mà còn phải khống chế nó thật tốt.
Thanh đao này được tạo thành bằng phương pháp luyện chế như vậy, tất nhiên một người không thể nào làm được.
Về phần hắn, hắn chính là một ngoại lệ, là cảnh giới Huyền Dương duy nhất có thể luyện khí cùng với cảnh giới Địa Tạng.
“Có võ hồn thật tốt!”, lão đạo Âu Dương lại thổn thức nói.
Nếu đổi lại là Hoàng Hiết thì không biết hắn ta đã ngất đi mấy lần rồi.
Cho nên mới nói tìm Cơ Ngân là thích hợp nhất, tên nhóc này không chỉ có thể chiến đấu, có thể phản kháng mà còn có sức chịu đựng cao, quan trọng nhất là trình độ luyện khí của hắn cao đến mức đáng kinh ngạc.
Mà hắn chỉ mới có cảnh giới Huyền Dương mà thôi! Nếu như hắn đạt tới cảnh giới Địa Tạng thì e rằng không có luyện khí sư đồng cấp nào có thể đánh bại hắn.
Ực ực!
Triệu Bân bắt đầu rót vào cơ thể linh dịch, hắn thực sự sắp chịu không nổi nữa.
Keng! Keng!
Cây búa thiên lôi của lão đạo Âu Dương vẫn liên tục đập xuống.
Cái gọi là thiên chuy bách luyện chính là như thế này.
Từ khi mài thân đao, lão đạo Âu Dương đã đập búa xuống hơn một ngàn lần, chỉ như vậy thì cũng không tính là gì, cái chính là lão ta còn phải kiểm soát được sức mạnh và cường độ của búa thiên lôi, nếu như làm không tốt thì có thể sẽ làm gãy thanh đao.
Cũng giống như luyện đan, muốn luyện khí đạt tới trình độ này thì luyện khí sư cũng phải được tôi luyện qua vô số lần.
Sức người có hạn.
Làm luyện khí sư, nhất định sẽ chậm trễ trên con đường tu luyện võ đạo.
Thiên tài yêu nghiệt như Triệu Bân cũng rất khó có thể tu hành cùng một lúc cả hai lĩnh vực.
Trước đó hắn lựa chọn từ bỏ luyện khí là một lựa chọn rất đúng đắn, chia thời gian và công sức cho cả hai lĩnh vực thì chỉ sợ không có lĩnh vực nào tu hành được đến đỉnh cao.
Tất cả đều phải làm theo khả năng, như Nguyệt Thần đã từng nói tham lam quá sẽ không kham nổi cũng không phải là không có lý.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Đêm nay đối với Triệu Bân và lão đạo Âu Dương mà nói chính là một cực hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...