Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân thở gấp nặng nề, đầu hơi choáng váng.
Muốn nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ ấy nhưng lại không thể nhớ rõ, kí ức như dòng thủy triều đang rút xuống, mông lung mờ ảo như thể thời gian đã qua đi không cách nào giữ lại được.
Rất lâu sau đó, hắn mới nhìn vào trong ý thức.
Vừa nhìn vào thì lập tức cảm thấy sửng sốt.
Tại sao lại sửng sốt ư! Vì Nguyệt Thần lại đang sửa chữa ánh trăng.
“Tại… Tại sao lại bị hủy nữa rồi”, Triệu Bân ngạc nhiên.
“Ta cũng muốn hỏi… Tại sao lại bị hủy rồi”, Nguyệt Thần cũng không còn thiết sống nữa.
“Có lẽ… Làm nhiều chuyện thiếu đạo đức quá, nên gặp báo ứng”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
“Đúng vậy! Làm nhiều chuyện thiếu đạo đức quá, lẽ ra không nên truyền cho ngươi Dịch Cân Kinh, không nên giúp ngươi tạo lôi đình, không nên dạy ngươi tu thiên nhãn, lão nương với ngươi….
Thật sự không hợp bát tự”, Nguyệt Thần buồn bã nói.
Triệu Bân nghe xong bèn xụ mặt xuống.
Đang móc mỉa mẳng chửi hắn hả?
Trăng của cô bị hủy… Liên quan gì đến ta.
Đừng có chọc ta, ta đang tức tối lắm!
Nguyệt Thần không nói nửa lời, nhưng gương mặt đen ngòm đó đã tỏ rõ ý này.
Triệu Bân không cho là đúng, tập trung nhớ lại cảnh trong giấc mơ.
Kí ức giống hệt dòng thủy triều rút đi mất, hình ảnh mờ hồ đến mức không cách nào nhìn rõ.
Nhưng vẫn còn chút cảm giác chân thực vì khóe mắt hắn vẫn còn giọt nước mắt chưa khô.
Khóc, một giấc mơ khiến hắn phải khóc.
Tinh thần hắn có chút hoảng hốt, không biết ý nghĩa của giấc mộng này là gì.
Chỉ biết rằng… Tim hắn chợt nhói lên trong nháy mắt, đau đến mức hắn lại muốn rơi nước mắt.
“Tú Nhi, cô có biết….
Trời Vĩnh Hằng không”.
Rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng Triệu Bân, chuyện trong giấc mơ đã quên rất nhiều rồi, chỉ nhớ rõ ba chữ đó, dường như đã khắc sâu vào tận linh hồn, cũng như một ấn ký Vĩnh Hằng, muốn xóa cũng không thể xóa nổi.
“Trời Vĩnh Hằng?”, Nguyệt Thần bỗng chốc nghệt mặt ra.
Hai mắt Triệu Bân sáng ngời, xem ra Nguyệt Thần có biết.
Đúng lúc Nguyệt Thần ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới.
Ngươi nói xem tại sao ba chữ cao lớn như thế lại được thốt ra từ miệng một người thường?
“Tú Nhi?”, Triệu Bân thử gọi.
“Trời Vĩnh Hằng… Ừm… Chính là trời Vĩnh Hằng đấy”, Nguyệt Thần trả lời.
Nói thẳng ra, cô ta cũng không biết trời Vĩnh Hằng là gì.
Nhưng cô ta là thần minh nên cũng không thể nói mình không biết, vì… Thế mất mặt lắm.
Không ngờ… Lại có thể giải thích như vậy.
Ánh mắt Triệu Bân khẽ liếc sang.
Cách giải thích của cô, đúng là cực kỳ dễ hiểu.
“Trời Vĩnh Hằng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...