Vô Thượng Luân Hồi


Vài giây sau, Triệu Bân mới tiếp tục xem xét.

Bấy giờ, hắn đang ngắm về phía cổng Thiên Tông, nói không chừng có thể trông thấy Bát Nhã.

Tiếc là… Không thấy.

“Những nơi mắt có thể nhìn thấy thì có thể dịch chuyển tức thời đến đó”.

Triệu Bân nghĩ thầm, liệu hắn có thể mượn nơi mà kính viễn vọng có thể nhìn thấy để dịch chuyển sang đó hay không.

Nghĩ thế, hắn lại dùng thuấn thân.

Ầm!
Sau đó, là một tiếng nổ ầm ầm.

Thuấn thân thành công.

Chẳng qua là chỉ mới đi được nửa đường đã dừng lại, tại sao lại dừng, là vì khoảng cách xa quá, đồng lực không đủ nên mới nửa đường đã cạn kiệt, thậm chí còn va vào ngọn núi trước mặt.

“Nhìn thôi cũng thấy đau”.


Rất nhiều đệ tử đi ngang than thở.

Triệu Bân quay về đỉnh Tử Trúc trong trạng thái khập khiễng, đầu vẫn còn thấy choáng váng.

Thuấn thân gặp trở ngại thì làm sao mà không chóng mặt được! Nếu là người khác thì chắc đã đứng không vững rồi.

“Chuyện gì thế?”, Lăng Phi thấy thì bèn sửng sốt.

“Ngã”, Triệu Bân tùy ý trả lời rồi ngồi xuống trước bàn cơm.

Vân Yên thấy thế bèn ho khan.

Cả hắn còn thế chứ đừng nói đến Xích Yên và Mục Thanh Hàn.

“Nào, lại đây múa thoát y cho gia xem”.

Còn chưa bắt đầu ăn thì đã nghe thấy Triệu Bân buồn bã nói, đúng là không tức chết người không ngừng mà.

Sản phẩm của Nguyệt Thần… Chắc chắn phải là hàng tinh phẩm.


Mặt trăng buồn chán như thế, dù sao cũng phải tự tìm niềm vui.

Cổ thụ nghiêng: Là một loại cây mọc nghiêng.

Mấy gốc cây thế này không chỉ dùng để trang trí mà còn có thể phơi quần áo treo này nọ.

Triệu công tử cũng diễn rất tốt vai… “Này nọ” trong truyền thuyết.

“Mẹ nó, nếu ta không đè ngươi ra làm một trận thì lão tử không mang họ Triệu”.

Triệu Bân vừa mắng thầm trong lòng, người bị mắng chính là Nguyệt Thần Tú Nhi mà hắn hay gọi, lại mẹ nó chơi hắn một vố rồi.

Nhìn lại Nguyệt Thần, đang tập trung tu luyện trên mặt trăng, vẻ mặt đã nói lên tất cả: Bị treo cũng là một loại tu hành.

Chủ yếu là cần chút thời gian, tâm trạng không được thoải mái, thấy Triệu Bân bị treo lên thế này thoải mái hơn nhiều.

“Cây tốt”, Lăng Phi dưới tàng đây vỗ vỗ rồi lại gõ gõ.

Chỉ trong chốc lát, Lăng Phi đã dựng ngón tay cái lên hẳn mười lần.

Ngươi trâu bò! Ba mỹ nữ đỉnh Tử Trúc, một sư phụ hai sư tỷ, ngươi chọc ghẹo cho bằng hết.

“Tìm miếng giẻ lau bịt miệng ta lại”.

Triệu Bân vội vàng cúi đầu xuống, không còn thiết sống trên đời nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui