Vô Thượng Luân Hồi
Nhiều đệ tử đi qua cây cầu gỗ cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Cái tên này dường như không chỉ muốn bắt cá mà còn muốn tắm một trận.
Xem đi, người đã đánh bại Sở Vô Sương và đứng nhất trong trận tỷ thí tân tông hoàn toàn không phải là người bình thường! Ngay cả việc hắn làm cũng không giống người khác.
Mọi người tới đây tìm bí pháp, hắn lại ở con sông này bắt cá.
“Ở đâu đây?”
Triệu Bân liên tục lẩm bẩm, hắn dường như đã có thể mơ hồ nắm bắt được một chút ý cảnh, nhưng chỉ lúc ẩn lúc hiện, không tập trung cao độ thì không thể nào lĩnh hội được.
Xem bộ dạng của hắn thì rõ ràng là do đạo hạnh của hắn còn thấp cho nên mãi vẫn không tìm được căn cơ của ý cảnh thâm sâu kia.
“Ngươi… chính là Cơ Ngân?”
Khi Triệu Bân còn đang tìm kiếm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hỏi.
Hắn bất giác nhìn lại thì đã thấy trên cây cầu gỗ xuất hiện thêm một bóng người.
Đó là một thanh niên mặc áo tím bay phất phơ trong gió.
“Tên này trông… hống hách quá”.
Lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên áo tím, Triệu Bân đã có cảm giác như vậy.
Cũng không thể trách hắn, chẳng qua là bởi vì thanh niên áo tím này có tướng mạo không hề bình thường.
Mắt trái của hắn ta sáng ngời to tròn nhưng mắt phải lại hẹp như lá liễu.
Ngoài ra, hắn ta còn có một cặp lông mày một bên xếch lên một bên xếch xuống.
Sống mũi của hắn ta thì dài tới mức chiếm gần hết khuôn mặt.
Thanh tú nhất trên khuôn mặt của hắn ta chắc cũng chỉ có khuôn miệng, một khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn.
Bộ dáng đó khiến cho Triệu Bân bất giác nghĩ đến ngũ quan của thanh niên này đều đã bị người khác cướp mất, cho nên mới để lại một khuôn mặt như thế này.
Nhìn chỗ nào cũng không hài hòa, hơn nữa khí tức còn hống hách hết sức.
Tất nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Thanh niên áo tím tuy có tướng mạo không đẹp đẽ nhưng dường như rất mạnh.
Trên người hắn ta mơ hồ mang theo một loại uy lực trấn áp, trong cơ thể hắn ta dường như còn có ẩn giấu một nguồn năng lượng thần bí.
Theo Triệu Bân nghĩ thì đó chắc chắn là năng lượng của huyết mạch đặc biệt.
“Là ta”, Triệu Bân cười nói.
“Nghe nói ngươi đã đánh bại Sở Vô Sương”, thanh niên áo tím nhẹ giọng nói.
“May mắn thôi”, Triệu Bân nói xong lại cúi xuống bắt cá.
Nhìn thấy Triệu Bân như vậy, thanh niên áo tím liền tỏ ra không hài lòng, hắn ta luôn cảm thấy dường như mình vừa bị đối phương phớt lờ, như vậy thì làm sao hắn ta có thể chịu đựng được, cho nên hắn ta đã nhanh chóng chém ra một luồng kiếm khí hướng về phía Triệu Bân.
Triệu Bân cau mày, thân thể di chuyển cực nhanh, tiêu trừ hết luồng kiếm khí đó.
“Quả nhiên cũng có vài phần đạo hạnh”, thanh niên áo tím âm trầm cười nói.
“Vị sư huynh này, ta không hề trêu chọc ngươi”, Triệu Bân liếc mắt nhìn hắn ta rồi nói.
“Ta là Ngao Diệt, ta chờ người ở nội môn”.
Khóe miệng thanh niên áo tím hơi nhếch lên, hắn ta phất tay áo rời đi với thân pháp rất quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...