Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Bân vừa đi vừa nhìn quanh, trong phút chốc đã ở cuối hàng.

Khi hắn bước lên phía trước, hai vị trưởng lão đều đứng dậy, một bên chống tay, một bên vuốt râu, Triệu Bân đảo mắt từ bên này sang bên kia, luôn có cảm giác hai lão già này đang xem khỉ, mà con khỉ chính là hắn.

Hắn bị nhìn chằm chằm, toàn thân cũng cảm thấy mất tự nhiên.

“Trưởng lão, người thật mất vệ sinh”.

Không biết nói gì, Triệu công tử bất giác nói ra một câu.

Hắn đang nói đến vị trưởng lão đang vuốt râu kia, mới vừa nãy lão ta còn dùng bàn tay đó móc móc chân thối, lúc này lại đưa bàn tay đó lên vuốt râu, chắc chắn chòm râu của lão ta lúc này đã đầy mùi chân thối, chưa lại gần mà hắn đã cảm thấy muốn nôn khan rồi.

“Hắn… chắc là Cơ Ngân”.

“Chà, tên nhóc cảnh giới Chân Linh đã đánh bại Sở Vô Sương”.

“Nghe nói hắn có võ hồn”.

Hai lão già này còn xuống đi vòng quanh, nhất là lão già đang vuốt râu kia, hai tay hết sức linh hoạt duỗi ra nắn bóp trên người Triệu Bân, khiến cho cả người Triệu Bân cảm thấy hết sức dị ứng, á! Đã dùng tay móc chân thối vuốt râu rồi còn nắn bóp người ta, chuyện này mới gớm làm sao!

“Ngươi là người của gia tộc nào?”, lão già áo đen hỏi.

“Nữ soái không cho nói”, Triệu Bân lại đẩy vấn đề cho Sở Lam.

“Thần bí vậy sao, vào đi”, lão giả áo trắng cười nói.

Triệu Bân như được đại xá, cầm theo lệnh bài bước vào, khi đi qua cánh cổng đá hắn còn liếc mắt nhìn lên trên, đúng là bên trên có khắc cấm chế tương liên với lệnh bài.

Nếu không có lệnh bài thì cánh cổng đá nhất định sẽ cảnh cáo hắn.

“Sở Lam đã đưa đến Thiên Tông… một yêu nghiệt!”
“Ngay cả Sở Vô Sương cũng bị đánh bại, lại còn bị cảnh giới Chân Linh đánh bại, hắn còn có thể không phải là yêu nghiệt hay sao?”
Phía sau, hai lão già thì thầm nói với nhau, nhìn theo bóng lưng Triệu Bân bước vào rồi bọn họ mới cùng nhau trở lên lầu các, một người nhàn nhã uống rượu, một người tận tâm ngồi móc chân thối, hưởng thụ mùi chua chua sảng khoái.

Sau khi tiến vào bên trong cánh cổng đá, Triệu Bân sửng sốt.

Nói là bí phủ nhưng nơi này chẳng khác gì một tòa thành.

Có cả phố xá và rất nhiều lầu các.


Nếu như kê thêm một vài gian hàng nhỏ và có tiếng hò hét của mấy người bán hàng thì lại càng giống một tòa thành hơn.

Triệu Bân nhấc chân, vừa đi vừa quan sát hết thảy, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Có thể trong mỗi vách tường đều cất giấu những bí pháp không tầm thường, chỉ đợi xem người tu luyện có thể khai quật ra được hay không.

Triệu Bân thổn thức.

Thiên Tông này thực sự rất thú vị.

Nói là bí phủ, kỳ thực chính là một tòa bảo tàng, đệ tử cần phải tự mình tìm ra bí pháp cùng ý cảnh, đây cũng xem như một bài khảo nghiệm nhãn giới và sự may mắn của mỗi người, người có may mắn nghịch thiên thì đi đâu cũng đều có thể nhìn thấy cơ duyên.

Nói nó là thánh địa tu luyện cũng không hề sai.

Bên trong bí phủ này có nguồn linh khí cực kỳ nồng đậm, không thua kém gì Thiên Trì.

Những người tới bí phủ ngày hôm nay không chỉ có đệ tử mới gia nhập tông môn mà còn có rất nhiều đệ tử cũ, hoặc là do bọn họ chưa dùng hết ngày tu hành, hoặc là do bọn họ đang làm nhiệm vụ và có cơ hội vào lại bí phủ.

Trên đường bước vào, hắn thấy có rất nhiều người, có người ngồi xếp bằng trên mặt đất, có người đứng trước vách tường hoặc dựa vào lan can lầu các, hầu hết bọn họ đều đang tìm bí pháp, hoặc vừa ngộ ra được một loại ý cảnh nào đó.

Cũng có rất nhiều người vẫn đang vò đầu bứt tai đi tìm, xem cái này, sờ cái kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui