Vô Thượng Luân Hồi
“Vâng”, Lăng Phi nhanh chóng đứng dậy đi tìm Cơ Ngân.
Khi Triệu Bân bước ra khỏi cửa thì vẫn cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Thân thể bị đá một cước cũng không vấn đề gì, nhưng ý thức bị đá một cước thì khó chịu vô cùng, đầu của hắn nãy giờ vẫn ông ông đau nhức, không biết tại sao Nguyệt Thần lại đá mình.
Nhưng hắn cũng không định hỏi, bởi vì kiểu gì cô ta cũng sẽ nói bị đá cũng là một loại tu hành, trước giờ Nguyệt Thần đánh người cũng không hề có lý do.
Đúng lúc đó lại có người lên núi.
Người đó chính là Thanh Dao, sau khi nhận thưởng cô ấy liền lên thẳng đỉnh Tử Trúc, cô ấy muốn xem Liễu Tâm Như có thể tỉnh lại không, nhìn thấy cảnh này thì cô ấy không khỏi sững sờ, trạng thái của Triệu Bân có vẻ như không được lắm.
“Vừa rồi… ta đụng trúng một con heo nái”, lời giải thích của Triệu Bân hết sức thú vị.
“Heo… nái?”
Cô gái này lại thật sự tin vào điều đó, bất giác nhìn xung quanh.
Có một con heo trên đỉnh Tử Trúc sao?
Không tìm thấy con heo nái, nhưng đã thấy Triệu Bân ngã xuống.
Gạo có thể vo loạn, nhưng lời không thể nói loạn được.
Một câu đụng phải heo nái của hắn lại khiến cho hắn bị đá thêm một cú.
Một cước này cũng thật là nặng, cước đầu tiên chỉ khiến cho hắn cảm thấy choáng váng, cước này liền khiến cho hắn không thể đứng lên nổi.
Thanh Dao vội vàng bước tới đỡ lấy hắn.
Cái này không phải là đụng phải heo nái, xem như là đi đường đụng phải vách tường đi!
“Không sao”, Triệu Bân nhe răng trợn mắt, trong mắt đã bay đầy sao vàng.
“Thê tử của ngươi…”
“Vẫn đang ngủ sâu”.
“Đan Tỉnh Thần không có hiệu quả sao?”, Thanh Dao ngạc nhiên hỏi.
“Không dễ dàng lắm”, Triệu Bân bất lực lắc đầu.
Sau đó hắn lại hỏi: “Cô có biết… nơi nào có hoa Bồ Đề không?”
“Hoa Bồ Đề?”, Thanh Dao khẽ cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có phải… ta đã làm phiền hai người rồi không?”
Lăng Phi cũng vừa leo lên núi, nhìn thấy Thanh Dao đang ôm Triệu Bân, lại thấy Triệu Bân hai chân mềm nhũn, cả người đứng không vững, liền nghĩ ra chuyện gì đó… khá thâm thúy trong đầu.
Chỉ trong chốc lát mà có thể lên giường hàn huyên tán gẫu hay sao?
Dùng sức rất mạnh sao? Ảnh hưởng đến cả thắt lưng?
“Ngươi… biết chỗ nào có hoa Bồ Đề không?”, Triệu Bân lại hỏi.
Lăng Phi nghe hỏi vậy thì phản ứng cũng không khác gì Thanh Dao.
“Đi thôi, đi uống rượu”.
“Đến giúp ta một chút”.
“Nhóc con nhà ngươi… thận không khỏe chút nào!”
“Gì?”
Dường như không có ai nghe hiểu được những lời đơn giản này ngay lần đầu tiên, chủ yếu là do đầu óc Triệu Bân lúc này đã ông ông lên, não cũng không còn hoạt động linh hoạt nữa, bằng không Lăng Phi nhất định sẽ bị đánh.
“Xem kìa, nhân vật chính đến rồi”.
Chẳng bao lâu sau thì những lời này đã vang lên trong bữa tiệc rượu.
Triệu Bân, người đến trễ, đã trở thành tâm điểm chú ý.
Đây là… hắn bị lọt hố sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...