“Cho nên biến dị chính là lột xác thành một loại huyết mạch mới”, Nguyệt Thần ngáp một cái, lúc này mới từ từ nói: “Nói chung, huyết mạch sẽ không dễ dàng biến dị, trừ phi gặp phải tình huống cực kỳ đặc thù, ví dụ như dung hợp với huyết mạch khác tạo ra một huyết mạch mới chẳng hạn, hoặc là khi huyết mạch thức tỉnh lại phát sinh một loại biến cố khó có thể nắm bắt.
Nha đầu này đang ở trong tình huống thứ hai, là ta đã quá xem thường huyết mạch của nàng, quá trình thức tỉnh huyết mạch xảy ra vấn đề cho nên mới dẫn tới biến dị, như vậy… sẽ càng có nhiều biến số phát sinh hơn nữa”.
“Vậy phải làm sao thì nàng mới có thể tỉnh lại được?”, Triệu Bân lại hỏi.
“Trạng thái hiện giờ của nàng chính là hai trạng thái biến dị huyết mạch và thức tỉnh huyết mạch tồn tại song song, có tác động từ bên ngoài vào e rằng cũng vô ích, tất cả phải dựa vào chính bản thân nàng thôi”, Nguyệt Thần nói: “Nếu ngươi thật sự muốn làm gì đó cho nàng thì hãy đi tìm một loại hoa tên là hoa Bồ Đề, chỉ có điều tác dụng của nó cũng không lớn, hơn nữa ở phàm giới cũng chưa chắc có loại hoa đó”.
“Hoa Bồ Đề”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Lời nói của Nguyệt Thần không vẹn toàn, tác dụng không lớn cũng chính là có tác dụng.
Nếu như nó thực sự có thể giúp Liễu Tâm Như tỉnh lại thì cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi hắn cũng sẽ không từ bỏ.
“Nếu ta chết, liền tới ngươi”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
“Cái gì?”, Triệu Bân vừa nghe đã cảm thấy bối rối.
“Câu ta vừa nói đó, ngươi nói lại đi”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.
Triệu Bân lại càng thêm bối rối, nhưng vẫn thử mở miệng nói: “Nếu ta chết, liền tới ngươi?”
Vừa dứt câu thì hắn liền cảm thấy đầu óc chấn động.
Chính xác mà nói thì Nguyệt Thần đã đá vào ý thức của hắn một cước.
Một cước này khiến cho đầu óc của hắn ông ông hỗn loạn, hai mắt tối sầm, cảm giác như vừa bị một cây côn sắt hung hăng đập thẳng vào linh hồn vậy, khiến cho hắn đau đến méo mó mặt mày.
“Cô bị điên à!”
Triệu Bân ôm đầu, nhe răng trợn mắt, hùng hùng hổ hổ nói.
Bế quan nhiều ngày, tỉnh lại liền con mợ nó đánh ta, ít nhất cũng phải cho ta cái lý do chứ.
“Thoải mái”.
Nguyệt Thần không trả lời, nhưng thần thái của cô ta đã đại diện cho tất cả.
Tại sao cô ta lại bắt Triệu Bân nói như vậy, chẳng qua là vì cô ta muốn xem Triệu Bân là người kia… sau đó mới hung hăng đá cho hắn một cước.
Người kia là ai chứ!
Hừm… chính là cái tên thần đã ban phước lành cho Triệu Bân.
Không tệ, một cước này đá rất êm chân, khiến cho tâm tình của cô ta tốt lên rất nhiều.
Lễ trao giải kết thúc, sự kiện lớn bắt đầu.
Cái gọi là sự kiện lớn chính là một bữa tiệc rượu khổng lồ, dựa theo bức họa của Thiên Tông thì đây là nghi thức đón gió, thực chất là nghi thức đón đệ tử mới gia nhập tông môn, đây cũng là quy củ từ xưa đến nay, ngụ ý cũng rõ ràng, thể hiện rõ rằng các đệ tử mới gia nhập tông môn đều đã trở thành đệ tử chân chính của Thiên Tông, hết thảy đều công đức viên mãn.
“Uống!”, bầu không khí hết sức náo nhiệt.
Chỉ có điều dường như ai cũng cảm thấy ở đây thiếu thiếu cái gì đó.
Còn thiếu cái gì? Tất nhiên là thiếu nhân tài rồi, một nhân tài nghịch thiên.
Không sai… nhân tài đó chính là Cơ Ngân.
Chưởng giáo cũng đang ở đây, thế mà hắn thân là đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông lại không đến.
“Gọi hắn đến đây”, Vân Yên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...