Vô Thượng Luân Hồi
“Làm khó lão rồi”, Linh Lung thở dài.
“Kết thúc rồi sao?”
Đệ tử và trưởng lão đã ra khỏi tông môn đều ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Thiên kiếp đã nói đâu? Sao nói hết là hết thế? Cái đó đáng cho bọn ta chạy xa thế không?
Một lúc sau người chạy ra khỏi tông môn mới lần lượt quay lại.
“Ngươi nghĩ thiên kiếp do ai dẫn đến?”
“Có ma mới biết ý, bên trên chắc sẽ điều tra rõ ràng.
Mẹ kiếp, loạn cả lên!”
“Đây còn là lần đầu ta thấy đó, sao lại không bổ xuống nhỉ?”
Trên đường trở về, tiếng bàn luận càng nhiều hơn, khiếp sợ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tất nhiên trong đó có rất nhiều người đều khá tiếc nuối, ví như tai mắt do Kim Huyền Chung và các thế lực lớn cài vào, thiên kiếp đến rồi thì cứ bổ thôi.
San bằng cả… Thiên Tông Đại Hạ mới tốt!
Thiên Tông hỗn loạn cuối cùng cũng bình yên.
Phù!
Thấy bầu trời bên ngoài trong xanh như cũ, Triệu Bân mới thở phào.
May mà Nguyệt Thần có dự kiến trước, truyền cho hắn pháp quyết ngăn chặn thiên kiếp.
Nếu không sẽ gây ra tai họa lớn.
“Phải tìm một nơi để độ kiếp thôi”, hắn âm thầm nhìn về phía đan hải.
Mặc dù có thể phong bế thiên kiếp nhưng thời gian có hạn, áp chế lâu quá sẽ tổn hại đến căn cơ.
Nhưng áp chế mười ngày nửa tháng thì không thành vấn đề gì.
Lúc đó tìm một nơi không người độ kiếp để mọi người không bị ảnh hưởng.
“Đi đâu độ kiếp đây?”, Triệu Bân xoa cằm.
“Đến chỗ Ma Gia?”
Mạch suy nghĩ của người nào đó rất kỳ lạ, nghĩ gì cũng ra ý tưởng nguy hiểm.
Nếu Ma Tử mà biết thì nhất định sẽ đáp lại một câu: Thanh niên… tự giải quyết cho tốt đi!
“Cơ sư đệ?”, lúc Triệu Bân đang suy nghĩ tìm chỗ nào, Nguyệt Linh nhỏ giọng gọi.
Triệu Bân hoàn hồn rồi nhét sách cổ cho Nguyệt Linh cười nói: “Ta đọc xong rồi”.
Nguyệt Linh nhận lấy: “Chuyện trước đó…”
“Ta đưa thư tình giùm Tô Vũ, sư muội của sư tỷ chuyển lời nhầm rồi”, Triệu Bân ho khan.
Dù sao cũng đã nhắc đến rồi, giờ hắn giải thích cũng chẳng sao.
Lỡ đâu hắn nói xong, hai người mà thành, hắn lại bị treo lên cây nữa thì sao?
“Tô… Vũ?”
Nguyệt Linh khẽ hé môi, không kịp trở tay với lời giải thích này.
Hiểu lầm lâu như vậy, hóa ra người này gánh tội thay.
Điều buồn cười là giờ cô ta mới biết điều này.
“Tên Tô Vũ đó… tính cách rất tốt!”, Triệu Bân cười nói.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Lần đầu tiên làm ông mai, không biết hắn làm như thế có chuyên nghiệp chưa nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...