Vô Thượng Luân Hồi


“Chào buổi sáng”, Triệu Bân mỉm cười đáp lời rồi đi qua.

“Thật kỳ quái, cảnh giới Chân Linh sao lại mạnh như vậy?”
“Hắn là yêu nghiệt nghịch thiên cải mệnh, tiềm lực vô hạn, tiền đồ xán lạn, bây giờ hắn còn trẻ, nếu như sau này gặp được cơ duyên tốt thì ít nhất cũng có thể trở thành phó chưởng giáo, thậm chí còn có thể trở thành chưởng giáo Thiên Tông trong tương lai”.

“Vậy nên hãy lo mà ra sức tạo mối quan hệ tốt với hắn đi”.

Sau lưng hắn vẫn có rất nhiều lời bàn tán thất thiệt, nhưng tuyệt nhiên không còn ai dám khinh thường hắn chỉ là tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh nữa, những biệt danh tồi tệ mà trước đó mọi người đặt cho hắn, sau cuộc tỷ thí tân tông cũng đã tan thành mây khói, không ai dám gọi hắn như vậy nữa.

Triệu Bân đã trở nên nổi tiếng ở bất cứ nơi nào hắn đến sau khi tỷ thí tân tông kết thúc.

Các nữ đệ tử trước kia mỗi khi gặp Cơ Ngân thì đều chán ghét, bây giờ gặp lại hắn thì đều trở nên bẽn lẽn hơn rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Sức hút từ bên trong của hắn đã càng lúc càng tăng cao.

Rõ ràng sức hút này đến từ thực lực của hắn.


Nếu Triệu Bân vẫn là tên tiểu võ tu có vẻ yếu ớt như trước kia thì bọn họ chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đến hắn.

Triệu Bân đi thẳng một đường mà không quan tâm đến những người khác nữa, đến khi hắn dừng lại thì đã đứng ngay phía trước Tàng Kinh Các.

“Tới rồi?”
Thấy hắn tiến vào, lão Huyền Sơn đang ngủ gà ngủ gật cũng phải liếc mắt nhìn một cái.

Lão già này chắc chắn đêm qua ngủ không ngon.

Hoặc là… do ông ta ăn bàn nhiều quá, bị nặng bụng cho nên sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Tại sao sắc mặt của ông ta lại khó coi đến như vậy? Tất nhiên là bởi vì thua cược rồi! Chuyện này cũng nhờ vào công lao của Cơ Ngân, ông ta cược hắn thua nhưng lúc nào hắn cũng thắng, từ đầu đến cuối hại ông ta thua sạch sành sanh.

“Trưởng lão, chào buổi sáng”, Triệu Bân lên tiếng chào hỏi.

“Ngươi hồi phục nhanh đó!”, lão Huyền Sơn liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới rồi nói.


“Nước Thiên Trì có công hiệu rất tốt”, Triệu Bân mỉm cười đáp.

“Năng lực tái sinh của ngươi… cũng rất tốt”, lão Huyền Sơn thở dài nói.

“Trưởng lão, ta muốn lên tầng hai và tầng ba”, Triệu Bân xoa xoa tay nói.

“Ngươi vốn còn chưa có tư cách đó”.

“Nhưng hôm nay lão phu sẽ cho ngươi một đặc quyền”.

Lão Huyền Sơn nói xong thì lấy ra một miếng ngọc vàng, đây chính là giấy thông hành, đeo miếng ngọc này lên người thì có thể tự do đi lên tầng hai và tầng ba của Tàng Kinh Các.

Không còn cách nào khác, ai bảo hắn là một nhân tài chứ?
“Cảm ơn trưởng lão”, Triệu Bân lẹ làng nhận lấy miếng ngọc rồi đi thẳng lên tầng hai.

Khi đi ngang qua một dãy giá sách, hắn liếc mắt sang một bên thì nhìn thấy U Lan, mỗi khi tới đây hắn đều gặp được cô ta, cô ta không tới đây để đọc sách mà là để trộm sách, cô ta đang dùng tinh thạch ký ức để trộm nội dung trong sách.

Nhìn thấy Triệu Bân, U Lan vội vàng thu tinh thạch ký ức lại.

Người luôn lãnh đạm như cô ta mà cũng phải lộ ra một nụ cười, nụ cười đó chính là để che giấu sự hoảng hốt khi sợ người khác phát hiện ra hành động của mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui