Sau đó, cô ta nhắm mắt lại.
Lại một giây sau, cô ta lại mở mắt, đôi mắt rực sáng, đây là lần đầu tiên cô ta thật sự nhìn lén Triệu Bân.
Vì thế không tiếc dùng đến con mắt của thần.
Rất lâu sau đó cô ta mới khẽ híp mắt lại.
Rồi thời gian lại trôi qua, lại có giọng cô ta nói khẽ: “Chúc phúc của thần… Ở đâu ra thế nhỉ?”
“Nếu ta chết thì sẽ đến phiên ngươi”.
Trong hoảng hốt, dường như cô ta nghe thấy trong lời chúc phúc đó có những lời như thế.
Nghe thấy điều không nên nghe, hồn thể của cô ta… Lại gặp phải cắn trả thần bí.
Bấy giờ, cả ánh trăng trong tay cô ta cũng suýt tắt ngóm.
Keng!
Kiếm quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, trở thành vầng sáng rực rỡ nhất trên không trung.
Dù là Cực Diệt Thiên Linh, hay là quyết Cửu Tự Tru Tiên, một đòn đó đều có sức mạnh nghiền nát.
Liễu Như Nguyệt không cách nào tin nổi.
Đó là Cực Diệt Thiên Linh của cô ta, vào tay Cơ Ngân lại có thể tạo thành sức mạnh như thế.
Sở Vô Sương cũng nhíu mày, từ kiếm quang đó… Có thể cảm nhận được sự hủy diệt, nếu chống lại thì chết là chuyện không gì có thể nghi ngờ, cô ta cũng không dám tin, không thể tin nổi Cơ Ngân bị thương nặng lại đánh ra được một chiêu đó.
“Nha đầu”, Ngô Huyền Thông trầm giọng nói.
Đó là lời nhắc nhở, một là nhận thua hai là xuất chiêu, đừng có đứng nghệt mặt ra đó!
Một kiếm của Cơ Ngân có thể tước đi mạng người, nếu muốn dùng cơ thể để chống đỡ, e là sẽ bị giết chết.
Keng!
Sở Vô Sương bình tĩnh lại, một tay cầm kiếm dựng thẳng lên.
Sau đó, cô ta lau máu trên thân kiếm, Vô Song Kiếm sáng rực cả lên, vầng sáng ngũ sắc cùng với kiếm uy đáng sợ, kiếm khí ngũ sắc tung hoành ngang dọc khiến ánh lửa lóe lên bốn phía.
“Ngũ Cực: Thiên Diệt”.
Sở Vô Sương khẽ quát một tiếng, một kiếm chỉ thẳng lên trời.
Cùng với tiếng kiếm đó là ánh kiếm ngũ sắc mang theo kiếm thể vút lên cao.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, ngửa đầu lên trời.
Ầm!
Kiếm quang màu vàng từ trên trời giáng xuống và ánh kiếm ngũ sắc nghịch thiên hướng lên va chạm vào nhau.
Đột nhiên, một vầng sáng đáng sợ lấy điểm va chạm làm trung tâm bắn ra bốn phương tám hướng cùng với xu thế hủy diệt tất cả, không khí và linh khí lơ lửng đều bị vầng sáng… Nghiền nát thành tia lửa, ngọn núi cao vút bị vầng sáng đó chém nát một góc đỉnh núi.
Rầm!
Rất nhiều người âm thầm nuốt nước miếng, chỉ là dư chấn thôi mà cũng khủng bố đến thế ư?
“Ai mạnh ai yếu?”, mọi người thì thào.
Trong ánh mắt tập trung của tất cả mọi người, hai luồng kiếm quang cùng nổ tung.
Phụt!
Triệu Bân phun máu, rơi xuống từ trên trời.
Phụt!
Sở Vô Sương cũng phun máu, gặp phải dư chấn bị hất tung ra ngoài.
Trong lúc văng đi, áo giáp ngũ sắc trên người cô ta cùng ầm ầm nổ tung.
“Không phân cao thấp ư?”, lão Trần Huyền suy ngẫm nói.
“Trên thực tế, Cơ Ngân đã thắng rồi”, lão đạo Âu Dương hít một hơi thật sâu.
Những lời đó không có ai phản bác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...