Vô Thượng Luân Hồi


Đám người dưới đài không chịu, đều đập bàn hô to.

Ngươi là Mặc Đao mà! Sao ngươi có thể nhận thua dễ dàng như thế được! Cầm đao lên tiếp tục đánh đi chứ!
Các ngươi muốn đánh thì tự đi mà đánh, ta không đánh nữa.

Mặc Đao không trả lời, nhưng sắc mặt của hắn ta đã nói lên tất cả.

Đã dùng tới tuyệt chiêu mà vẫn bị Cơ Ngân giải quyết dễ dàng, các ngươi nói xem ta phải đánh tiếp như thế nào đây?
“Đao của ta, cho ngươi mượn”.

Mặc Đao phất tay áo, thanh đao của hắn ta liền bay lên đài.

“Đa tạ”.

Triệu Bân không khách khí, mỉm cười nhận lấy.

Thanh đao này rất nặng, cũng rất bạo liệt, đúng với cái tên của nó.


“Hôm nay kết thúc, ngày mai tái đấu”, lời nói của Ngô Huyền Thông truyền khắp khán đài.

Con mợ nó! Chuyện này còn khó chịu hơn nữa.

Tất cả khán giả đều ồ lên phản đối, ai cũng chạy tới đông đủ, mới đánh một chút mà đã kết thúc rồi hay sao?
“Ngày mai tái đấu”, Ngô Huyền Thông lại mạnh mẽ gầm lên.

Lần này tất cả khán giả đều bị thanh âm của ông ta làm chấn động đến mức thất kinh hồn vía.

Triệu Bân đứng gần Ngô Huyền Thông nhất cho nên cũng bị chấn động không nhỏ, hai mắt đen lại, đầu óc ong ong, cho dù hắn mạnh cỡ nào cũng không thể sánh được với cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, sức mạnh sóng âm của ông ta còn có đủ uy lực để giết người.

Vèo!
Sở Vô Sương đã rời khỏi chỗ ngồi nhanh như chớp.

Khi đi ngang qua đài chiến đấu, cô ta còn liếc nhìn Triệu Bân nói: “Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”.

“Có bao giờ ngươi xem trọng ta đâu”.

Triệu Bân ngay lập tức đáp lời, không thể để bị hạ khí thế.


Nói xong thì hắn lại day day trán, cảm thấy rất chóng mặt.

“Ngày mai ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thật sự”, Sở Vô Sương chỉ để lại một câu rồi quay người biến mất, hết sức kiêu ngạo! Hào quang của cô ta như tỏa ra bốn phía khiến cho các đệ tử có mặt không khỏi ngước nhìn.

“Ngày mai ta cũng sẽ cho ngươi biết thế nào là đánh mãi không chết!”, Triệu Bân tuyệt đối không thể để mình mất đi khí thế, lời này của hắn cũng rất có ý tứ, hắn không chỉ có năng lực đánh người khác mà còn có năng lực đánh mãi không chết của loài gián.

“Kịch hay kết thúc rồi”, đã có không ít người đứng dậy.

Trước khi đi bọn họ còn không quên liếc nhìn Triệu Bân, ánh mắt tràn đầy thâm ý.

Chỉ có quỷ mới biết được đối thủ cuối cùng của Sở Vô Sương lại là một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh, đây đúng là một giai thoại.

Chính vì quá bất ngờ cho nên mới thú vị.

Mà có một số người, chẳng hạn như lão Trần Huyền cũng đã phải tốn không ít học phí để hiểu ra chuyện này.

Một số người như Ngụy Đằng cũng đã phải trả rất nhiều học phí, hơn nữa còn bị đánh thê thảm.

Triệu Bân cũng đi xuống đài.

Ngô Huyền Thông đã làm cho hắn bị chấn động rất mạnh, tới tận lúc này tầm mắt của hắn vẫn còn tối đen.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui