Vô Thượng Luân Hồi
“Bá đao Phách Thiên trảm”.
Mặc Đao quát lớn một tiếng như sấm rền rồi chém ra một đao.
Một đao của hắn ta chém ra mười trượng xa, chưa nói đến uy lực, chỉ cần nhìn thấy lưỡi đao khổng lồ của hắn ta chém ra là đã đủ dọa người, tiếng lưỡi đao ma sát với không khí nghe hết sức chấn động, đao uy cuồng bạo, khí thế mãnh liệt, mang uy lực nghiền nát.
Triệu Bân vẫn đứng yên không nhúc nhích, hắn đang ngưng tụ chân nguyên giữa lòng bàn tay.
Một đao của đối phương ngay khi chém tới đã bị hắn vung tay nắm chặt lấy.
Trong chớp mắt đao uy cũng đã bị hắn triệt tiêu hoàn toàn.
“Chuyện này…”
Khu vực dưới đài trở nên hết sức tĩnh lặng, ai cũng đang trợn mắt há hốc mồm.
Đây là Phách Thiên trảm đó! Phách Thiên trảm của Mặc Đao bá đạo như thế nào, Cơ Ngân làm sao có thể dùng tay không nắm được lưỡi đao của Mặc Đao, hơn nữa phong thái còn hết sức thoải mái như thế, rốt cuộc hắn còn mạnh đến mức nào nữa? Tay của hắn được làm bằng thép nguyên chất hay sao?
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.
Người kinh hãi nhất chính là Mặc Đao.
Một người bình thường vẫn luôn lãnh đạm như hắn ta nhưng bây giờ vẫn lộ ra vẻ kinh hãi tột độ, hắn ta có thể cảm nhận được rõ ràng một đao của mình trước mặt Cơ Ngân cũng chỉ là trò trẻ con, không thể làm thương tổn đến Cơ Ngân một chút nào, hơn nữa còn bị đối phương hóa giải hết đao uy.
“Hắn có cảnh giới Chân Linh thật sao?”, các trưởng lão nội môn cũng đều kinh hãi không thôi.
Ngay cả các trưởng lão cũng phải kinh hãi thì đừng nói đến các đệ tử, lúc này dưới đài ai cũng đang trợn mắt, không khép miệng lại được.
Sau khi kinh hãi thì tất cả mọi người lại rơi vào trầm mặc, bọn họ nhận ra bản thân mình trước giờ đã đánh giá thấp Cơ Ngân!
Ông!
Trong lúc mọi người đang trầm mặc thì lại nghe thấy thanh đao kêu lên một tiếng chấn động.
Thanh đao của Mặc Đao đã bị đánh bật khỏi tay của hắn ta, cắm xiên xuống đài.
“Ta… nhận thua”.
Sau đó, Mặc Đao đã trầm giọng lên tiếng.
Chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn, ngay cả Phách Thiên trảm cũng không làm gì được Cơ Ngân thì hắn ta biết phải đánh tiếp như thế nào nữa.
Cao thủ so chiêu, chỉ cần một chiêu liền biết ai thắng ai bại.
“Ngươi… rất mạnh”.
Mặc Đao lầm lì lần đầu tiên mới nở một nụ cười.
Câu nói này của hắn ta mang rất nhiều ý nghĩa, hắn ta cũng không biết Cơ Ngân rốt cuộc mạnh tới mức nào, chỉ biết là Cơ Ngân đã mạnh tới mức có thể khiến cho hắn ta trở nên bất lực.
Vừa dứt lời thì hắn ta liền xoay người bước xuống đài.
Hắn ta không thể đánh lại Cơ Ngân, có thêm một người như hắn ta cũng không thể đánh lại Cơ Ngân.
Cao thủ thì có thể dễ dàng nhận ra một cao thủ khác, một Phách Thiên trảm chém ra liền có thể biết được thực lực của đối thủ nông sâu thế nào.
“Không phải chứ! Mới hai chiêu mà đã nhận thua rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...