“Cuồng long”.
Khí huyết Vô Niệm bùng nổ, một chưởng đánh ra, kim long rít gào xuất hiện.
Triệu Bân ra tay rất đơn giản nhưng cũng đầy mạnh mẽ, một quyền đánh nát kim long, dư âm của đòn tấn công đó lan ra, dù là Vô Niệm mạnh mẽ đến thế cũng bị đâm cho lùi lại phía sau, mỗi một bước lùi lại đều khiến đài chiến đấu nổ tung, nhất là tay hắn ta, máu thịt bê bết.
“Thần lực bẩm sinh… Cũng thành vật trang trí”, Kiếm Nam chợt thổn thức.
“Không phải vật trang trí, mà là Cơ Ngân quá mạnh”, Tô Vũ hít một hơi thật sâu.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ vang đó, cuối cùng Vô Niệm cũng dừng lại.
Đúng là dừng lại thật, nhưng bước chân lảo đảo, cổ họng có vị ngọt, phun ra máu tươi.
“Ta… Nhận thua”.
Mọi người dưới đài đang hào hứng xem trận chiến thì hắn ta chợt nói ra những lời đó.
Bọn họ không nghe lầm, tiểu Vô Niệm thật sự nhận thua.
“Thế… Là xong rồi hả”, mọi người cùng mím môi, đánh tiếp đi chứ!
Quả đầu bóng loáng bất đắc dĩ lắc lắc, dù có thể đánh tiếp, dù vẫn còn rất nhiều bí thuật chưa dùng đến nhưng hắn ta không muốn đánh, có đánh cũng không đánh lại, hán ta với Cơ Ngân có sự chênh lệch rất lớn, vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng… Đó là không muốn làm Cơ Ngân mất sức, vẫn còn trận chiến phía sau cơ mà?
…
“Không đã”.
Tất cả mọi người đều thốt lên cùng một câu, một màn kịch hay ho xem còn chưa kịp đã mà?
Vô Niệm đã xuống đài, lần này bước xuống sẽ là bị loại hoàn toàn, không còn cơ hội hồi sinh nữa.
Triệu Bân cũng bước xuống.
Mọi người đánh chưa đã, hắn cũng thế cơ mà.
Hắn đang muốn học trộm bí thuật đây? Đánh mới có một nửa, Vô Niệm đã tặng cho hắn hai chữ nhận thua.
“Hôm nay phải mời rượu đấy”, Tô Vũ cười nói.
“Mời, tất nhiên phải mời rồi”, Triệu Bân nhét cho hắn ta một bình hồ lô.
“Tên này… Thấp nhất cũng phải hạng ba, ngươi nói xem có tức không cơ chứ”, Kiếm Nam đã tỉnh, ngồi đó chậc lưỡi liên tục.
Những lời đó không sai, Vô Niệm bị loại, sau đó là Liễu Như Nguyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô ta cũng bị loại nốt, chỉ còn mỗi Cơ Ngân, Mặc Đao và Sở Vô Sương, dù có bỏ quyền trong trận chung kết thì cũng xếp hạng ba, nếu đánh thêm một trận, nói không chừng còn có hạng hai.
“Con hắc mã này có vẻ hơi hung hãn!”, Dương Phong cũng thổn thức không thôi.
“Nếu đánh với Sở Vô Sương thì liệu có áp lực gì không?”, Huyễn Mộng cười đùa hỏi.
“Cũng tạm”, Triệu Bân rót một ngụm rượu.
Nhìn xem, hai chữ đó thốt ra từ miệng hắn nghe cứ ngứa đòn thế nào ấy.
Vô tình làm ra vẻ thế này mới là đòn chí mạng nhất.
Nhưng mọi người cũng sẽ không nói gì.
Cơ Ngân chỉ là cảnh giới Chân Linh, hắn có tư cách làm ra vẻ.
“Lại đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...