Vô Thượng Luân Hồi
Huyễn Mộng không hề bất ngờ chút nào, cả Ma Tử nhà cô ta cũng bị đánh thảm thương chứ đừng nói đến Liễu Như Nguyệt, vì Cơ Ngân quá nghịch thiên nên mới được Ma gia ưu ái và… Không tiếc tất cả mọi giá.
“Sư tỷ này trông lạ mặt quá nhỉ!”
Kiếm Nam hất tóc, ý là: Ta cực kỳ tuấn tú.
Huyễn Mộng liếc mắt nhìn.
Sau đó, Kiếm Nam lập tức nằm sấp xuống ngủ, vì trúng phải ảo thuật của Huyễn Mộng.
Chẳng mấy khi có cơ hội tốt thế này, bọn Tô Vũ giở trò, tiện thể kiếm chác chút bảo bối.
Cũng may hôm nay Chiêu Tuyết không đến, không thì chắc đã nổi cơn tam bành rồi.
“Người có thể khiến Ma Tử phải kiêng dè quả nhiên không hề tầm thường”, Huyễn Mộng nhìn quanh, sau đó dừng lại ở Sở Vô Sương, năm loại thuộc tính bẩm sinh, ngàn vạn năm chỉ có một người như thế!
Ma Tử có nói hắn ta không thể đánh lại Sở Vô Sương.
Chuyển tầm mắt, Huyễn Mộng lại nhìn Triệu Bân, không biết là người này có đánh lại không nhỉ.
Theo cô ta nghĩ, có lẽ cũng không nổi.
“Những người chiến đấu lên đài bốc thăm”.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu hội trường mới vang lên tiếng quát lớn của Ngô Huyền Thông.
Hội trường ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, một đám chắp tay ngồi thẳng dậy, bình tĩnh chờ, lặng lẽ chờ đợi màn kịch hay bắt đầu.
Năm người cùng đứng dậy, từng bước lên đài.
Sở Vô Sương đến nhanh mà đi lại càng nhanh, vung tay bốc một miếng ngọc bài, vẫn không hề nhìn, tiện tay treo lên tường, lướt đi như một cơn gió, từ đầu đến cuối không quá vài giây, cô ta đã ngồi về chỗ cũ.
Năm ngọc bài nhanh chóng được bốc xong.
Thứ tự đối chiến hiện lên: Mặc Đao vào trong, Vô Niệm đánh với Cơ Ngân, Sở Vô Sương với Liễu Như Nguyệt.
Haiz!
Vân Phượng thở dài, đánh với Sở Vô Sương thì sẽ là hai trận thua liên tục!
Vòng sau không còn chỗ cho đồ đệ nhà cô ta nữa.
“Hai ngươi… Ngắm hay thật”, Tô Vũ khẽ xoa trán.
“Ta muốn đánh với hắn”, tiểu Vô Niệm cười, bước lên đài.
“Ta sẽ cố gắng… Nương tay một chút”, Triệu Bân để lại một câu rồi nhảy lên đài.
Ầm! Ầm!
Cơ thể hai người nặng nề đáp xuống khiến đài chiến đấu phát ra tiếng vang bình bịch.
Triệu Bân đầy khiêm tốn đứng sừng sững nơi đó như tấm bia cao ngất.
Đầu của Vô Niệm vẫn bóng loáng, ai không biết còn tưởng hắn ta là hòa thượng đấy chứ?
“Ngươi không cần nương tay, ta muốn thấy được sức mạnh thật sự của ngươi”, Vô Niệm cười nói.
“Không dám”, Triệu Bân cười.
Hết sức hả! Tốt nhất là không, nếu không sẽ đánh chết tên đầu bóng lưỡng này mất.
“Thế ta tới trước”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...