Vô Thượng Luân Hồi
“Một đòn đó… Cũng tạm chấp nhận được”, Triệu Bân thầm nói.
Hắn chẳng thèm nhìn, chỉ nhấc chân lên thoải mái né qua.
Rầm!
Cực quang đánh xuống khiến đài chiến đấu xuất hiện một cái hố.
Nói chính xác hơn là đánh ra một cái miệng giếng, có khi chẳng mấy chốc sẽ thấy nước ngọt dâng lên.
Rầm!
Man Đằng nhìn thấy lập tức nuốt nước miếng ừng ực.
Những người khác cung quanh cũng cảm thấy run sợ, nếu cực quang đó đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị xuyên thủng, cả Vô Niệm cũng lộ vẻ kiêng dè, e là chuông vàng hộ thể của hắn ta cũng không thể cản nổi!
“Má ơi! Còn nữa hả?”, Kiếm Nam gào to.
Tất cả mọi người đều ngửa đầu lên, mấy chục cực quang đang ngưng tụ chuẩn bị đánh xuống.
“Chịu thua chưa?”, Liễu Như Nguyệt thản nhiên nói.
Ẩn ý trong lời cô ta nói ấy à! Rất là rõ ràng, bây giờ mà nhận thua thì vẫn bình yên vô sự.
Nếu không chịu nhận thua, mấy chục cực quang đánh xuống thì không còn là thứ ta có thể… Biết chắc được nữa, chỉ cần một cực quang đánh trúng thôi đều có thể lấy mạng ngươi, đó không phải lời nói đùa.
“Chỉ có từng đó… Mà đã muốn đánh bại ta?”, Triệu Bân thản nhiên nói.
“Nếu thế thì, tiếp chiêu đi”, Liễu Như Nguyệt hét lên, ấn quyết cũng đã được tạo thành.
Ầm! Ầm!
Mấy chục cực quang cùng rơi thẳng xuống.
Ánh sáng… Vẫn là thứ cực kỳ chói mắt, mỗi một cực quang đều mang theo sức mạnh cực kỳ khủng bố, còn mạnh hơn cả phách thiên trảm, đúng như lời Liễu Như Nguyệt nói, chỉ cần một cực quang đánh trúng thôi đều có thể mất mạng.
Triệu Bân còn chẳng thèm nhìn.
Chỉ thấy một ngón tay hắn… Vẽ thành một tia hồ quang màu tím giữa không trung.
Là khí Huyền Hoàng quanh quẩn nơi đầu ngón tay hắn, một chút hồ quang khiến mấy chục cực quang bị chém ngang, sức mạnh đáng sợ gì gì đó, khả năng nghiền nát gì gì đó, sau khi bị chém thì đều mất đi sức mạnh vốn có của nó, còn chưa đánh xuống thì đã nổ thành đốm sáng trên không trung, sau đó… Tan theo làn gió.
“Đó”.
Tất cả mọi người giật mình, đó là bí thuật gì thế.
Liễu Như Nguyệt lùi từng bước về phía sau, cực quang liên tục đánh vào người cô ta, bất cẩn một chút thôi sẽ bị cắn trả, người hoảng sợ nhất vẫn là cô ta, hồ quang màu tím đó rốt cuộc là thứ gì mà lại mạnh đến thế.
“Đánh xong chưa?”, Triệu Bân hờ hững nói.
Liễu Như Nguyệt chẳng đáp, chỉ khẽ nhíu mày lại.
Thật sự đối đầu với Cơ Ngân thì mới biết được sự quỷ dị của tên cảnh giới Chân Linh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...