Vô Thượng Luân Hồi
Nhưng Triệu Bân không hề làm như vậy, hắn chỉ nhấc bổng nữ đệ tử áo xanh lên rồi ném cô ta thẳng xuống đài.
Một chiêu… giải quyết xong trận chiến.
Mặc dù nữ đệ tử áo xanh bị ném ra khỏi đài nhưng vẫn có thể tiếp đất vững vàng.
Dù vậy, hai gò má của cô ta vẫn đang đỏ bừng bừng, đôi mắt xinh đẹp vẫn bốc hỏa, cô ta không quan tâm mình có được thăng cấp hay không, đoạn côn sắt kia đã làm cho cô ta hết sức tức giận.
“Đoạn côn đó đâu phải là của ta”, khi Triệu Bân bước xuống đài thì trong lòng vẫn kêu oan.
Bất luận nói thế nào thì hắn vẫn thắng, nhân tiện… lại phải hứng chịu lửa giận của người khác.
Lại nhìn sang tên ôn thần trợ công cho hắn, Tư Không Kiếm Nam đã bị Mộ Chiêu Tuyết đánh tới nỗi mặt mũi bầm dập.
“Chuyện đó có nghĩa là gì!”
Man Đằng theo dõi từ đầu đến cuối nhưng vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ở chỗ này… hắn ta là người lớn đầu nhất.
Có điều ở đây thì ai cũng có kinh nghiệm, chỉ có duy nhất hắn ta là không có, cho nên hắn ta không biết phải bắt đầu hiểu chuyện này từ đâu.
Bên này Triệu Bân đã tìm được chỗ ngồi xuống, ngay bên cạnh lão Trần Huyền.
Khuôn mặt già nua của lão Trần Huyền lại đen như đít nồi, cái gai nhỏ trong mắt của ông ta là Cơ Ngân lại thắng, thực sự rất kỳ quái, ở đây có nhiều yêu nghiệt thiên tài như vậy mà sao vẫn không có ai trị được tên nhóc này thế?
Triệu Bân rất hiểu tâm trạng của ông ta, hôm qua hắn đã cược hết túi ngân phiếu của mình cho trận chiến hôm nay.
“Thắng, ta cho ngươi thắng”.
Cũng như hôm qua, lão Trần Huyền vò hết từng tờ ngân phiếu một ném vào trong cái túi lớn của Triệu Bân, vừa ném vừa mắng, Cơ Ngân thắng tức là ông ta thua, thua tới mức không ngóc đầu lên được.
Triệu Bân không hề bận tâm, ông muốn vò thì cứ vò, chỉ cần không làm rách ngân phiếu là được.
Vèo!
Lại có người khác vừa nhảy lên đài.
Người đó chính là Mặc Đao, tuy hắn ta rất ít nói nhưng lại có sức mạnh vô song.
Đối thủ của hắn ta cũng không tầm thường, sát khí của người đó còn mang theo huyết tinh khí, người bình thường đúng là không thể chống đỡ nổi, nhưng yêu nghiệt như Mặc Đao thì khác, chỉ mỗi khí thế cuồng bạo của hắn ta cũng đủ khiến cho đối thủ cảm thấy khiếp sợ rồi.
Chiến!
Tiếng gầm của hắn ta vang vọng khắp nơi.
Sau đó là tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang lên, Mặc Đao vẫn ra tay mạnh mẽ dứt khoát như vậy, chém ra một đao hết sức bạo liệt, một chiêu kết thúc trận chiến.
“Đến đây”.
Không chờ Mặc Đao bước xuống đài thì Man Đằng đã ngay lập tức nhảy lên đài.
Đối thủ của hắn ta cũng là một tên không biết sợ là gì và cực kỳ hiếu chiến, chủ yếu là do cái tên này không tin trên đời còn có yêu nghiệt thiên tài, tất cả đều tu luyện võ đạo như nhau, người mạnh thì ta cũng mạnh.
Không tin cũng không sao, chỉ sau một lần thượng đài thì người sẽ biết thôi.
Man Đằng ra tay hết sức ác liệt, đánh đối thủ tới bán thân bất toại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...