Vô Thượng Luân Hồi
Triệu Bân ngó lơ, hắn nhìn về phía Ngô Huyền Thông.
Chủ sự của trận tỉ thí này dường như không tận chức lắm.
Ta thắng rồi đó! Ông mau hô đi chứ!
Ngô Huyền Thông liếc xéo Triệu Bân, hít một hơi thật sâu: “Cơ Ngân… thắng!”
“Cơ Ngân thắng”.
Ngô Huyền Thông hô lên một câu rất lớn.
Ông ta phải hô lên thật lớn, nếu không thì rất uổng cho khí thế của ai kia.
“Đi xuống nghỉ ngơi đi”.
Triệu Bân tốt bụng giúp Man Đằng đứng lên, thi đấu là thi đấu, nhưng huynh đệ thì vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.
Man Đằng lảo đảo bước đi, càng bước càng cảm thấy chật vật, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, nhe răng trợn mắt.
Khi bước xuống đài, hắn ta còn kéo quần lên, âm thầm liếc mắt xem xét một cái.
Thật may mắn, thằng em và bộ phụ tùng của hắn ta vẫn còn đó.
“Ta ra tay vẫn rất có chừng mực”, Triệu Bân ý nhị nói.
Nghe thấy câu này, Man Đằng chân đi không vững, đột nhiên ngã xuống bậc thềm đá, máu miệng cũng trào cả ra, không biết là do bị thương quá nặng hay là do tức giận đến mức hộc máu.
“Ôi trời đất ơi!”
Tô Vũ và Tư Không Kiếm Nam vội vàng bước tới giúp đỡ.
Nhân đó thì bọn họ cũng muốn an ủi và thực sự muốn hỏi Man Đằng: ngươi cảm thấy thế nào?
Triệu Bân cũng ôm cái thắt lưng già nua rời đài.
Cùng Man Đằng đánh nhau, nói không bị thương rõ ràng là giả, trải qua trận chiến này hắn cũng đã trúng không ít lang nha bổng của đối phương.
“Nếu như phải đánh nhau với hắn thì tốt hơn hết là để thằng em ở nhà”.
Nhìn bóng lưng Triệu Bân rời đi, tất cả các nhân tài đứng xem đều đã rút ra một chân lý mới.
Phải giữ thằng em ở nhà, bảo vệ nó thật an toàn ở nhà!
Nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ có kết cuộc giống như anh chàng to con kia vậy, e rằng sau một trận chiến cũng có thể để lại bóng đen tâm lý suốt cuộc đời.
“Dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng, có thắng cũng không vẻ vang”.
Trên đường Triệu Bân đi, hắn đã nghe nhiều người như Ngụy Đằng, như Trịnh Minh nói câu này.
Đám người này chẳng có ai là không dùng thủ đoạn hèn hạ, nhưng khí thế vẫn hiên ngang lẫm liệt, đứng về phe chính nghĩa chỉ trích Triệu Bân.
Triệu Bân không nói lời nào, chỉ liếc nhìn Ngụy Đằng một cái.
Ở đây có nhiều người nói như vậy, nhưng chỉ có một mình hắn ta bị ghim thù.
Ta nhớ kỹ ngươi rồi, lần tới ta nhất định không chỉ đánh chết ngươi mà còn đánh chết thằng em của ngươi luôn!
“Cho dù có phải dùng thủ đoạn hèn hạ hay không thì hắn vẫn là người chiến thắng”.
Các trưởng lão hít sâu một hơi, tất cả những chuyện xảy ra đã chứng minh tên nhóc đi cửa sau này không hề tầm thường, cũng không phải chỉ là một con hổ giấy, trong số những đệ tử mới gia nhập Thiên Tông thì hắn chính là một con hắc mã.
Man Đằng đúng là tội nghiệp.
Hắn ta cũng là một thiên tài yêu nghiệt, phải thua như vậy đúng là có chút đau lòng!
Bên này, Triệu Bân đã tìm được một chỗ ngồi xuống, lão Trần Huyền cũng nhanh chóng bước tới ngôi cạnh hắn.
“Ngươi giỏi thật đó!”, lão Trần Huyền vuốt râu hào hứng nói.
Triệu Bân ho ra máu, lấy trong ngực áo ra một cái túi lớn đặt lên chiếu bạc.
Cái túi lớn là để đựng đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...