“Có thể gắng gượng đến tận lúc này cũng đáng quý lắm rồi”, Vân Yên cười, hết sức bất ngờ.
“Nếu là ta thì đã thất bại từ lâu rồi!”, Mục Thanh Hàn ho khan.
“Tiểu tử à, ngươi thua một trận đi, bọn ta đặt tiền hết cả rồi”.
Mấy lão già như lão Trần Huyền đều đang khấn vái như vậy.
Vì Cơ Ngân này mà họ thua từ nãy đến giờ rồi, hãy để họ thắng một lần đi.
Đùng!
Cùng với một tiếng nổ lớn, Triệu Bân lại bắt đầu bày trận.
Nhưng lần này khí thế không hề giảm sút, khí huyết vẫn dồi dào tuôn ra, đã vậy ý chí chiến đấu lên cao, không đụng tới át chủ bài, cũng gần như không dùng tới bí thuật.
Hắn chỉ dùng sức mạnh cơ bắp để đối đầu với đối phương, khai thác được không ít tiềm lực.
Suy cho cùng, hắn chỉ coi Man Đằng như hòn đá mài dao, cơ hội này cũng rất hiếm có khó gặp.
“Ngươi đúng là thứ quái vật mà!”, man Đằng nhếch miệng chậc lưỡi.
Đây cũng là điều mà mọi người có mặt ở đó muốn nói, tại sao võ tu Chân Linh lại chịu đòn giỏi đến vậy! Không chỉ chịu đòn giỏi mà cũng rất dai sức, đánh đấm lâu như thế rồi mà không hề nhụt chí, ngược lại, càng đánh càng hăng.
“Tận hứng chưa!”.
Triệu Bân mỉm cười nhìn Man Đằng.
“Cũng tạm thôi!”, Man Đằng xoay cổ, khí huyết bùng lên như ngọn lửa.
“Nếu đã tận hứng rồi thì ta dùng đại chiêu đây!”, Triệu Bân xoay xoay cổ chân.
Đại chiêu?
Người xem trận đấu cũng phải nhướn mày.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy hai chữ “đại chiêu” trong lời nói của Cơ Ngân, ai nấy đều tò mò.
Võ tu nhỏ bé này rốt cuộc còn giấu giếm chiêu bài gì, nếu đã nói là đại chiêu, chắc hẳn uy lực không tầm thường.
Ngay lập tức, người dưới đài ngồi thẳng dậy, ai nấy hai mắt sáng ngời.
“Nào, để ta mở mang tầm mắt nào!”, Man Đằng cười rất phấn khích, máu huyết cũng sôi lên sùng sục.
“Lát nữa ngươi đừng chửi đổng là được!”
Triệu Bân mỉm cười, đạp trên bước Phong Vân mà đến, tốc độ nhanh như gió.
Nắm đấm của hắn siết chặt lại, giữa những kẽ tay có chân nguyên trào ra, uy lực cực kỳ đáng sợ.
“Đây là đại chiêu hả? Chẳng khác gì luôn!”
Man Đằng là một người cứng rắn, giống như con sư tử đang lao tới, đỡ lấy cú đấm bằng một chưởng.
Trước ánh mắt của đám đông, hai người gần nhau như không còn khoảng cách, ai nấy nín thở chờ đợi đại chiêu.
Cũng trước ánh mắt của đám đông, Triệu Bân né được chưởng đánh của Man Đằng.
Thế nhưng, tên này không dùng đến tay… mà dùng chân.
Hắn dùng một chiêu động tác giả, sau đó tung cước đá mạnh vào đũng quần của Man Đằng.
Trong khoảnh khắc đó, các đồng bào nam đang xem tỉ thí bỗng cảm thấy gió lạnh hiu hiu thổi qua một bộ phận nào đó ở phía dưới.
Cũng trong thời khắc đó, các đồng bào nữ thấy khóe miệng giật giật, đây chính là đại chiêu mà ngươi nhắc tới?
“Thứ này… hữu dụng hơn đại chiêu nhiều!”
Ánh mắt của các đồng bào nam đã thể hiện rõ điều này.
Tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Man Đằng ngay sau đó cũng chứng minh rõ điều này.
Cú đạp của Triệu Bân rất mạnh mẽ đấy.
Mạnh mẽ tới cỡ nào hà? Chân nguyên hộ thể của Man Đằng bị đạp nát rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...