Vô Thượng Luân Hồi
“Đệ tử xin sư bá thứ lỗi lần nữa”, Triệu Bân ý vị thâm trường nói.
Người như lão Trần Huyền này nếu như không khiến cho ông ta tán gia bại sản thì ông ta vẫn sẽ báng bổ thần quỷ.
Ầm!
Đột nhiên, có một tiếng ầm phát ra từ trên đài.
Người vừa nhảy lên đài chính là Man Đằng to con, hắn ta chờ Ngô Huyền Thông gọi tên mãi mà ông ta chỉ lo đứng đó lải nhải không đâu cho nên hắn ta mới mất hết kiên nhẫn và tự nhảy lên đài.
Ngô Huyền Thông bị tiếng ầm ầm khi Man Đằng đáp đất làm cho tỉnh lại, có chút sững người.
Ầm!
Đối thủ của Man Đằng cũng đã nhảy lên đài, đó cũng là một kẻ rất hiếu chiến.
Không có bất kỳ lời nói vô nghĩa nào được thốt ra, trận chiến đã ngay lập tức bắt đầu, một bên cầm lang nha bổng, một bên cầm lưu kim chùy xông lên, trên đài dâng lên khí thế ngất trời mà dưới đài cũng không kém cạnh, tiếng hô hào cổ vũ vang lên vang dội.
Triệu Bân cũng là một khán giả đang theo dõi rất chăm chú.
Man Đằng là một nhân tài, cho tới tận bây giờ vẫn chưa cần sử dụng đến thực lực thật sự.
Theo Triệu Bân thì cái tên to con này và cái tên Vô Niệm đầu bóng lưỡng kia có thực lực tương đương nhau.
“Sư bá, đã lâu không gặp”.
Giữa những tiếng hò hét cổ vũ lại có thêm một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở chiếu bạc.
Đến cùng với thân ảnh xinh đẹp đó chính là một mùi hương quyến rũ đang tỏa ra.
Triệu Bân ngửi được mùi hương này thì không khỏi nhìn sang, rồi sau đó gương mặt của hắn liền đen lại.
Người vừa đến chính là Huyễn Mộng.
Không sai, đó chính là Huyễn Mộng của Ma gia, người lúc trước đã hãm hại hắn ở đỉnh Tử Trúc.
“Nha đầu, ngươi vẫn tươi đẹp như vậy”.
Lão Trần Huyền bật cười ha hả, ông ta vẫn cảm thấy Huyễn Mộng rất ưa nhìn.
Đệ tử nội môn cũng phải chạy tới đây xem, điều này đã chứng tỏ sự nổi tiếng của tỷ thí tân tông lớn như thế nào.
Huyễn Mộng ngồi xuống, liếc nhìn Triệu Bân rồi cười nói: “Tiểu sư đệ, sắc mặt của ngươi dường như không tốt lắm!”
“Cô hay lắm”, sắc mặt của Triệu Bân lại càng đen hơn, bởi vì cô nàng này mà Vân Yên đã đánh hắn thê thảm, đánh xong còn tặng cho hắn danh hiệu tra nam, đúng là quá oan uổng.
“Sư đệ đánh nhau có bị đau không?”, Huyễn Mộng lấy khăn tay chấm chấm lên mặt Triệu Bân.
Cô ta vừa mới động tay thì ánh mắt của lão Trần Huyền nhìn Triệu Bân liên thay đổi, cái tên này hay lắm! Rõ ràng là hắn không có về ngoài đẹp trai, nhưng duyên phận với nữ nhân lại rất tốt, ngay cả nữ đệ tử nội môn mà hắn cũng có thể thu phục được! “Đó là Huyển Mộng sao?” Đúng là nàng ta, trước khi vào cửa ta còn đuổi theo nàng ta nhưng không kịp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...