Vô Thượng Luân Hồi
Những phỏng đoán của bọn họ về cục diện trận chiến chỉ đúng một nửa.
Đúng là ba hiệp, nhưng không phải hai người đánh nhau ba hiệp, mà là một mình Đường Hạo bị đánh ba hiệp.
“Chuyện này khiến cho lão phu quá mức kinh ngạc”.
Mấy vị trưởng lão cũng thổn thức tặc lưỡi, bọn họ đều rất xem trọng thiếu chủ Đường Môn, không ngờ hắn ta lại thua một cách vớ vẩn như vậy! Còn có biết bao nhiêu lá bài tẩy, bao nhiêu bí thuật, bao nhiêu ám khí, rốt cuộc lại không có thứ nào hữu dụng.
Đánh nhau với Cơ Ngân mà để cho hắn bắt được sơ hở thì cũng tương đương với việc kết thúc trận chiến, tên nhóc đó có khí lực kinh người, bất cứ ai bị hắn đập ba lần cũng sẽ bán thân bất toại.
Chuyện này rất đúng với câu: đánh nhau với Cơ Ngân thì phải chuẩn bị tinh thần bị đập thê thảm.
“Tiểu sư đệ… thật sự là một yêu nghiệt”, Mục Thanh Hàn kinh ngạc đến mức khẽ hé môi.
“Quả nhiên ăn no sẽ có nhiều sức lực”, Đào Tiên Tử và Linh Lung cười khan.
“Đoán được mở đầu, nhưng không đoán được kết thúc!”, Vân Yên ho khan, tiểu đồ nhi của cô ta thật sự đã đánh bại thiếu chủ Đường Môn chỉ bằng một đòn, điều này khiến cho cô ta quá kinh ngạc, chiêu thức của hắn tuy không đẹp mắt nhưng đơn giản nhanh gọn.
“Có nhiều thứ để học”.
“Sẽ còn nhiều nữa”.
“Vô dụng thôi”.
Lâm Tà nói, lời này rất đáng suy ngẫm.
Cho dù ngươi có tài năng hô phong hoán vũ, ta chính là cứ dùng một đòn liền có thể quật ngã ngươi.
“Hình như hắn không biết bí thuật nào khác”, Tư Không Kiếm Nam hít sâu một hơi, hắn ta đã theo dõi Cơ Ngân đánh nhau mấy lần, hắn ta chưa từng thấy Cơ Ngân sử dụng những bí thuật khác, lúc nào hắn tóm được tay của đối thủ thì đối thủ của hắn đều bị đập đến bán thân bất toại.
“Ta rất muốn thấy hắn đập… một nữ đệ tử”.
Ý kiến của Tô Vũ đã khiến cho mọi người chú ý.
“Không… không thể nào”.
Người khổ sở nhất tất nhiên chính là Đường Hạo, hắn ta cứ như vậy mà đánh hụt một chưởng, bị đập tàn phế mà không hề được báo trước.
Giống như lời của các trưởng lão đã nói, hắn ta có rất nhiều lá bài tẩy chưa lật, rất nhiều loại bí thuật chưa thi triển, còn có ám khí giấu trong người, chỉ cần phóng được ra một cái thì Cơ Ngân chắc chắn sẽ thê thảm, vậy mà một thứ hắn ta cũng không kịp dùng.
“Ngươi bảo ai không xứng, ngươi bảo ai xuống đài, ngươi bảo ai bướng bỉnh hả?”
Triệu Bân đã tốt bụng đưa Đường Hạo ra khỏi cái hố hình người, tiễn hắn ta một đoạn lăn xuống đài.
Hắn là yêu nghiệt ở đâu ra vậy?
Đây là hàm ý trong ánh mắt của Đường Hạo, tên nhóc này chỉ là một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh sao lại có thể theo kịp tốc độ của hắn ta, có thể dễ dàng tránh được một chưởng của hắn ta, chẳng lẽ tên nhóc này trời sinh có thiên phú thần thông sao?
Đau lòng quá!
Không biết có bao nhiêu trưởng lão đang ôm ngực.
Bọn họ có thể không đau lòng hay sao? Không ngờ mình đã bỏ lỡ một đồ nhi tốt như vậy.
Tất nhiên, bọn họ cũng rất đau lòng vì tiền đánh cược đã một đi không trở lại.
Tất cả đều đánh cược Cơ Ngân thua và Đường Hạo thắng, không ngờ cục diện lại trở thành như vậy.
“Thảo nào hắn lại xin thứ lỗi trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...