Vô Thượng Luân Hồi


“Nếu như ta bước xuống đài thì sẽ không còn cơ hội nào nữa”, Triệu Bân vừa nói vừa xoay xoay khớp tay, trước khi chiến đấu hắn đều làm động tác này, khán giả đều đã quá quen rồi.

Hắn còn nói tiếp: “Đường sư huynh còn có một cơ hội tham gia lại, vậy sư huynh có muốn bước xuống nhường cho ta cơ hội thăng cấp hay không?”
“Bướng bỉnh”.

Đường Hạo không thèm nói chuyện với Triệu Bân nữa, hắn ta đã ngay lập tức ra tay, tốc độ hết sức kinh người.

Chỉ là một tên nhóc cảnh giới Chân Linh mà thôi.

Muốn đá tên Cơ Ngân này ra khỏi đài thì chẳng cần dùng tới ám khí, một chưởng là đủ rồi.

Nhìn sang Triệu Bân, không biết là do hắn phản ứng không kịp hay là do sợ đến sững người mà hắn vẫn đứng yên tại chỗ, khi một chưởng của Đường Hạo còn cách ngực hắn một tấc thì hắn mới nghiêng người.

Hắn đã tránh được một chưởng của Đường Hạo một cách hết sức thong thả!
Đường Hạo đánh hụt một chưởng thì nhất thời bị mất thăng bằng.

Trong chớp mắt bị mất thăng bằng thì cổ tay của hắn ta đã bị một bàn tay nóng ấm tóm lấy.


Đám người đứng xem cùng ngẩng cao đầu.

Sau đó, tất cả lại cùng hạ đầu xuống.

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm lại vang lên ba lần.

Cú đập thứ nhất: chân nguyên hộ thể của Đường Hạo bị phá nát.

Cú đập thứ hai: lục phủ ngũ tạng của Đường Hạo lệch vị trí.

Cú đập thứ ba: kinh mạch xương cốt của Đường Hạo kêu răng rắc.

Tất cả các đòn đập người đều làm lóe ra tia lửa.

Đường Hạo không phản ứng, đám người đứng xem cũng vậy.

Sau một thời gian ngắn, thiếu chủ Đường Môn đã nằm trong cái hố hình người ngập ngụa máu.

Chỉ còn Cơ Ngân đứng sừng sững trên đài.


“Thế… kết thúc rồi sao?”
Đám người đứng xem đều giật giật khóe miệng, ông đây vừa mới cầm miếng dưa hấu lên, còn chưa kịp ăn mà trận đấu đã kết thúc rồi sao?
“Cái tên đó đánh nhau chẳng có ưu điểm gì…”, Tô Vũ hít sâu một hơi.

“…Ngoài một chữ thôi: nhanh!”, Tư Không Kiếm Nam nói thêm vào nửa câu sau.

Không ai có thể phản bác được chữ “nhanh” này.

Nhớ lại những người đã từng đánh nhau với Cơ Ngân, bao gồm bộ ba Ngụy Đằng, tiểu đệ của Vệ Xuyên cùng Vệ Xuyên, Viên Miểu cùng Hán Triều,… không hề có ai vượt qua quá ba hiệp.

Hôm nay Đường Hạo cũng đã trở thành một trong số đó.

“Thiếu chủ Đường Môn này sao vậy? Ám khí đâu sao không dùng tới?”
“Khinh địch, rõ ràng là Đường Hạo khinh địch, chưa quan sát kỹ càng mà đã tùy tiện xông lên rồi”.

“Bị Cơ Ngân tóm được thì xác định thua trong ba hiệp”.

Đám người đứng xem tặc lưỡi không thôi, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt.

“Ba hiệp, không hơn”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui