Vô Thượng Luân Hồi
“Mục Thanh Hàn cũng không yếu, nhưng hai kẻ mạnh gặp nhau thì vẫn phải có một kẻ thua”.
Bên dưới vang lên không ít tiếng nghị luận cùng cổ vũ, làm như ai cũng sợ thế sự còn chưa đủ loạn.
Hai nam đánh nhau thật sự không đặc sắc bằng hai nữ đánh nhau, cuộc chiến giữa các nữ đệ tử xem rất mãn nhãn, ai cũng xinh đẹp tựa thiên tiên.
Các trưởng lão cũng có những biểu hiện khác nhau trong khi theo dõi trận đấu, và trong lúc đó bọn họ cũng không quên nhìn sang Vân Yên và Vân Phượng.
Ân oán của đôi tỷ muội song sinh này cả Thiên Tông đều biết, là tỷ muội nhưng lại giống kẻ thù, rất có thể sau khi Mục Thanh Hàn và Liễu Như Nguyệt đánh nhau xong thì sư phụ của bọn họ cũng sẽ giao chiến một trận.
“Theo ta thì Vân Yên sư muội vẫn tốt hơn”.
“Dám nhìn trộm Vân Yên tắm, cùng lắm là bị đánh thê thảm”.
“Nhưng dám nhìn trộm Vân Phượng tắm thì chắc chắn phải đi đầu thai”.
Lão Trần Huyền đã uống rất nhiều, bắt đầu nói lảm nhảm một mình.
Triệu Bân nghe vậy thì liền liếc mắt nhìn ông ta một cái, nếu như hắn đoán không lầm thì ông già này đã không ít lần bị đánh, thảo nào mỗi lần sư phụ Vân Yên của hắn nhìn thấy ông ta thì lại giống như mèo thấy chuột, lúc nào cũng muốn xé xác ông ta ra.
Bang! Keng!
Đúng như dự đoán, một thanh kiếm đã từ trên đài bay xuống, cắm xiên lên chiếu bạc của lão Trần Huyền, thân kiếm run lên phát ra tiếng leng keng, kiếm khí màu tím nổi lên trên thân kiếm rất sắc bén.
Đó chính là kiếm của Mục Thanh Hàn đã bị Liễu Như Nguyệt đánh bật khỏi tay.
“Kiếm tốt”.
Lão Trần Huyền nghiêng đầu, chăm chú quan sát thanh kiếm của Mục Thanh Hàn, cảm thán không thôi.
Triệu Bân quan sát chiến trường, trận chiến mấy chục hiệp cuối cùng cũng đã kết thúc, Mục Thanh Hàn và Liễu Như Nguyệt đã dừng tay lại, hai người đứng cạnh nhau, y phục của Mục Thanh Hàn đã bê bết máu trong khi y phục của Liễu Như Nguyệt vẫn tinh tươm, chỉ bị bám một tia máu nhỏ cũng chính là máu của Mục Thanh Hàn.
“Ta thua rồi”.
Mục Thanh Hàn thở dài, ôm chặt đôi vai ngọc của mình rồi xoay người bước xuống đài.
Dường như là bị thương quá nặng cho nên khi nàng ta bước xuống liền đứng không vững, nghiêng người ngã xuống.
Triệu Bân đứng dậy, từng bước bước tới, vững vàng đỡ lấy nàng ta.
“Ta đã làm đỉnh Tử Trúc phải xấu hổ rồi”, Mục Thanh Hàn tự giễu cười nói.
“Việc thành tại người”, Triệu Bân mỉm cười an ủi, một cỗ nguyên khí dịu dàng đã tràn vào bên trong cơ thể của Mục Thanh Hàn giúp nàng ta tiêu trừ sát khí, sau đó hắn lại đưa một viên dược hoàn cho Mục Thanh Hàn.
“Cảm ơn tiểu sư đệ”, Mục Thanh Hàn nói rồi đi về chỗ của mình.
Tỷ thí tân tông vẫn chưa kết thúc, nàng ta vẫn còn có một cơ hội khác để tham gia lại vào vòng chiến và giành lấy cơ hội thăng cấp.
Triệu Bân cũng trở về chỗ ngồi, đúng lúc Liễu Như Nguyệt đi ngang qua, cô ta là một thiên kiêu chi nữ tự cao tự đại, nét mặt thể hiện rõ ràng cho người khác biết thế nào là lạnh lùng lãnh đạm thật sự.
“Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện để đừng gặp lại ta trên đài”.
Đây là lời mà thể Thiên Linh để lại cho Triệu Bân khi đi ngang qua.
Triệu Bân không thay đổi biểu cảm, đúng là hắn muốn cầu nguyện, nhưng là cầu nguyện để được gặp Liễu Như Nguyệt trên đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...