Vô Thượng Luân Hồi
“Sư đệ nỡ sao?”, Huyễn Mộng tiến đến trước, ngón tay ngọc ngà vuốt ve gương mặt Triệu Bân, cuối cùng mặt cô ta sáp đến gần, đôi mắt trong veo xinh đẹp hiện lên tia quyến rũ.
Triệu Bân lùi về sau một bước.
Huyễn Mộng lại tiến đến một bước, cười nói: “Sư tỷ đáng sợ thế à?”
“Đây là Thiên Tông!”, Triệu Bân nhíu mày.
“Thiên Tông thì thế nào, không quản được mấy việc yêu đương này!”, mặt Huyễn Mộng đã ghé đến sát bên tai Triệu Bân, đầu tiên là thổi một làn hương thơm rồi mới dịu dàng nói: “Có muốn tạo ra một đứa nhỏ đáng yêu với sư tỷ không?”
Không đợi Triệu Bân đáp lời, đôi môi đỏ chạm lên mặt hắn.
“Sư tỷ, xin hãy tự trọng!”, Triệu Bân phất tay đẩy Huyễn Mộng ra.
Huyễn Mộng lùi về sau một bước, cũng không biết là không đứng vững hay cố ý mà lại ngã xuống đất.
“Cơ Ngân”.
Một giọng nói vang lên, nghe giọng thì chắc là Mục Thanh Hàn.
Ngoài Mục Thanh Hàn, còn có Vân Yên, Linh Lung và Đào Tiên Tử đang bước xuống bậc thềm bằng đá.
Họ đến cũng đúng lúc, đều nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi, là Cơ Ngân một tay đẩy Huyễn Mộng ngã xuống đất.
“Đệ làm gì đó?”
Vừa dứt lời Mục Thanh Hàn đã đến, hung hăng trợn mắt với Triệu Bân.
Vị sư tỷ này là người rất lương thiện, vội vàng chạy đến đỡ Huyễn Mộng.
Cái này thì chẳng có gì nhưng chủ yếu là vẻ mặt Huyễn Mộng, phải gọi là cô ta tỏ ra oan ức cực kỳ, đôi mắt còn ngân ngấn lệ phản chiếu ánh sáng tụ lại thành sương, dù ai nhìn thấy cũng đều tưởng cô ta bị bắt nạt.
“Đệ…”
Khóe miệng Triệu Bân khẽ giật, kỹ năng diễn này đúng là khá thật.
“Chậc chậc chậc”.
Linh Lung chạy đến nhanh như gió, khẽ chậc lưỡi khi nhìn thấy đôi môi đỏ trên mặt Triệu Bân.
Đào Tiên Tử nhướng mày, cô ta nhận ra Huyễn Mộng nhưng đây là cảnh ngôn tình gì thế này, Cơ Ngân và Huyễn Mộng… là đôi vợ chồng trẻ? Không thể nào! Nhìn thế nào cũng chẳng giống, không có tướng phu thê mà!
“Có gì oan ức cứ nói, sư thúc sẽ làm chủ cho ngươi”, Vân Yên cũng đi đến, đầu tiên là liếc nhìn Triệu Bân, sau đó mới nhìn Huyễn Mộng, một cô gái xinh đẹp như vậy mà sao đồ đệ của cô ta lại nhẫn tâm như thế chứ.
Triệu Bân hít sâu một hơi.
Bốn người này… đều mù hết rồi à?
Rõ ràng Huyễn Mộng đang diễn kịch, họ không nhìn ra sao?
Cũng đúng, không phải ai cũng có thể liếc mắt là nhìn thấu được người… có kỹ năng diễn cấp ảnh đế như hắn.
Lại nhìn Huyễn Mộng như muốn nói lại thôi, khóc lóc bù lu bù loa như mưa.
Mấy người nào đó cứ nghĩ bắt nạt người ta thế nào thì mới khóc đến đau lòng thế này chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...