Vô Thượng Luân Hồi


Đến giờ thì vòng hai của trận đấu loại đã thành công khép lại.

Cộng thêm bốn mươi mốt người của vòng trước thì tổng cộng có năm mươi bốn người thành công bước tiếp.

“Trời đã tối, ngày mai tiếp tục đấu!”
Ngô Huyền Thông vươn hông mệt mỏi, đấy cũng là quy tắc của cuộc thi dành cho đệ tử mới.

“Những người đến xem cũng giải tán, ngày mai lại đến!”
Khán giả đều đứng dậy, ngày thi đấu đầu tiên chỉ mới đánh sơ sơ.

Tiếp theo đây mới thật sự đụng đến bản lĩnh, những kẻ mạnh như Sở Vô Sương vốn chẳng lên sàn, cũng không biết là may mắn hay là thế nào mà trong cả ba trường đấu, chưa thấy cục diện hạt giống đối đầu.

Thật ra, phần lớn mọi người đều muốn xem mấy cao thủ đó đánh nhau, chẳng hạn như Vô Niệm và Liễu Như Nguyệt, hay Âm Băng Chân Thể và Bát Nhã, bất kể là ai, chỉ cần là hai cao thủ thì được rồi!
Soạt!
Chính vào lúc các khán giả đứng dậy thì có một bóng người nhảy lên sàn đấu.

Đấy là Vệ Xuyên, thân pháp của hắn ta rất nhẹ nhàng, hắn ta đáp đất vững càng, trông rất đẳng cấp.


Các trưởng lão và đệ tử đều nhướng mày.

Vậy là có ý gì? Ngươi muốn biểu diễn tiết mục gì đây?
“Cơ Ngân, lên sàn chiến đấu đi!”
Vệ Xuyên hét lớn lên, tiếng hét rất mạnh mẽ.

“Ây chà, vẫn còn kịch để xem!”
Khán giả nghe Vệ Xuyên hét lên thì lại ngồi xuống trở lại.

Mọi người ở đó đều biết ân oán giữa Vệ Xuyên và Cơ Ngân.

Cơ Ngân đánh mấy nhân tài đó tàn phế, bao gồm cả Ngụy Đằng, Viên Miểu và Trịnh Minh, người thì là đàn em của Vệ Xuyên, người thì là bạn tốt của hắn ta, sao hắn ta có thể không tìm lại thể diện được, hai lần khiêu chiến trước đây đều không thấy Triệu Bân ra mặt.

Bây giờ Cơ Ngân có ở đây, vừa hay là cơ hội tốt.

Đã nói rồi mà, trước khi hạ màn nhất định sẽ có tiết mục đặc sắc.


“Vệ sư huynh đẹp trai quá đi mất!”
Cả đám đệ tử nữ bên dưới nắm tay lại, che miệng phát bệnh mê trai.

“Trốn hả? Để xem lần này ngươi trốn được nữa không!”
Vệ Xuyên cười lạnh lùng, hắn ta đã đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi.

Hắn ta đã kiềm nén cơn giận đối với Cơ Ngân từ rất lâu rồi, cho hắn ta leo cây hai lần, cuối cùng cũng để hắn ta nắm được cơ hội tốt.

Ở đây có nhiều đệ tử và trưởng lão như vậy, ông đây không tin ngươi còn dám trốn tránh, từ bỏ quyền thi đấu cũng không sao, hắn ta đã chuẩn bị sẵn câu từ, chọc ngoáy là chuyện không thể nào tránh khỏi.

“Cứ phải tìm cái chết à!”, Thanh Dao xoa trán.

Cô ấy biết rất rõ khả năng chiến đấu của Triệu Bân nhưng sư huynh của cô ấy lại cứ không chịu tin, chưa bị ăn đòn thì còn chưa chịu từ bỏ.

“Cuộc thi hôm nay đã kết thúc!”
“Còn về ân oán riêng tư thì tùy ý hai ngươi!”
Ngô Huyền Thông nói xong thì đút tay vào ống tay áo, bước xuống sàn đấu, nhường chỗ lại cho Vệ Xuyên.

“Đừng quan tâm đến tên đó, đầu óc hắn ta có vấn đề!”
Tô Vũ rất biết xử lý tình huống, hắn ta và Dương Phong, kẻ bên trái, người bên phải, kẹp lấy Triệu Bân định đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui