Còn về ma đạo, thôi thì đừng mở sẽ tốt hơn!
Đây là con át chủ bài, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động tới.
Phải biết rằng, bên cạnh hắn còn có Ma Tử cơ mà? Để thu phục Thi Sơn, kiểu gì cũng phải đánh một trận.
“Ngươi cũng có Thiên Nhãn”, Thi Sơn được phen giật mình.
Keng!
Sau đó, một tiếng kiếm gầm chói tai vang lên.
Thi Sơn vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc đã bị đâm trúng.
Đòn tấn công của Triệu Bân quả thực mạnh như bẻ gãy cành cây khô, chỉ một nhát kiếm xuyên qua mi tâm Thi Sơn, đồng thời xuyên thủng luôn xương đầu của lão ta, mũi kiếm Long Uyên nhô ra từ sau gáy.
“Ngươi…”
Hai mắt Thi Sơn lồi ra, đồng tử co rụt lại.
Trong thời khắc sau cùng của sinh mệnh, lão ta nhìn thấu rất nhiều thứ.
Con mắt Thiên Nhãn này có năng lực thuấn thân, nếu tính toán chuẩn mực là có thể thuấn thân tuyệt sát.
Một người phá vỡ hàng phòng ngự của lão ta, một người đâm xuyên qua mi tâm của lão ta, đúng là kế hoạch hoàn hảo!
Tiếc rằng bây giờ lão ta mới biết.
Đến độ bị hai tên tiểu bối giết rồi mà không kịp trở tay.
“Đây là… thuấn thân tuyệt sát à?”
Lòng dạ Ma Tử như có sóng dữ cuộn trào, chỉ khi tận mắt chứng kiến cấm thuật nghịch thiên trong truyền thuyết mới biết đến sự đáng sợ của thuấn thân, đến cả Thi Sơn cũng không né được thì hắn ta làm sao né nổi.
Một khi bị nhắm tới, thậm chí không có thời gian để chạy trốn.
“Lên đường thong thả nhé!”
Triệu Bân điềm tĩnh nói, “phụt” một tiếng rút Long Uyên ra.
Thi Sơn đổ ầm xuống đất, đến chết vẫn còn buồn bực.
Đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng đó! Nếu thời cơ nằm gọn trong tay, chưa biết chừng lão ta có thể đột phá tới cảnh giới Chuẩn Thiên hoặc Thiên Võ, bây giờ bị hai kẻ tép riu xử tử, lão ta vừa buồn bực mà vừa hối hận: Không nên bắt Triệu Bân, không nên ngồi đó trị thương, trước tiên phải đập chết hai tên xui xẻo đó để trừ hậu họa!
Tất cả đã muộn rồi!
Phần đầu bị đâm xuyên qua, lão ta chết không kịp ngáp.
Thi Sơn gục rồi.
Địa cung tĩnh lặng đến chết chóc.
Triệu Bân vã mồ hôi đầy đầu, Ma Tử cũng không kém gì.
Họ thực sự đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan, cả hai phối hợp quá hoàn hảo: Phải nhanh, nhanh đến mức Thi Sơn không có thời gian để hoàn hồn, thậm chí không kịp dùng tới chân nguyên hộ thể.
Trước và sau cũng chỉ là một lần nháy mắt, họ đã hoàn thành trận tập kích này rồi.
Suy cho cùng cũng vì Thi Sơn quá tự mãn, cho rằng bản thân mạnh mẽ, tất cả mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay mới buông lỏng cảnh giác, mới khiến họ lợi dụng sơ hở.
Nếu trong quá trình gặp phải bất kỳ sai sót nào thì mọi việc lại xôi hỏng bỏng không.
“Thiên Nhãn thuấn thân quả là bá đạo”.
Một lúc sau, Ma Tử mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Ma Luân Huyết Tế, danh bất hư truyền! Triệu Bân cũng lên tiếng, trong ánh mắt có vẻ kiêng dè.
“Có muốn gia nhập vào ma giới không.
Ma Tử cười cười, đưa ra một lời đề nghị, ánh mắt của hắn ta cũng rất chân thành: “Đợi khi nào tu vi khá khẩm, đôi ta hợp lực, vô địch thiên hạ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...