Vô Thượng Luân Hồi
Dõi mắt xem thật kỹ, có thể thấy một đám mây màu đỏ máu tung bay, nói chính xác hơn là một con chim lớn, Huyết Điêu cả người đỏ sậm, tốc độ như tia chớp lướt qua bầu trời bay đến, trên lưng có người ngồi xếp bằng.
“Thi Sơn”.
Hai mắt Triệu Bân híp lại thành đường thẳng, nhận ra người đó là ai.
Đó là người của tộc xác chết, hắn từng gặp trong phần mộ vua Âm Nguyệt, còn dùng thân phận Hồng Uyên dọa kẻ đó chạy, không ngờ lại gặp nhau ở đây, khỏi phải hỏi, chắc chắn lão ta lại đi đào mộ ai đó rồi.
Ngoài Thi Sơn thì trên lưng Huyết Điêu còn một người khác.
Đó là một thanh niên áo đen như một bức tượng ngồi xếp bằng cực kỳ vững vàng.
Thấy thế, Triệu Bân chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.
Cũng chẳng trách hắn được, bởi vì đó chính là Ma Tử, Thánh Tử Ma gia.
Hôm đó, kẻ từng đánh lén Hoa Đô bằng Ma Luân Huyết Tế trên đường cái thành Minh Nguyệt chính là người này, còn từng đuổi giết hắn, Đại Bằng trở về linh giới nhiều ngày không cách nào thông linh được cũng vì trúng phải Ma Luân Huyết Tế của hắn ta, ngọn lửa màu đen quỷ dị đó một khi đã dấy lên sẽ cháy mãi không ngừng.
Hắn nhận ra thì tất nhiên Đại Bằng cũng nhận ra.
Bởi vì nhận ra đó là Ma Tử nên ánh mắt Đại Bằng mới lóe lên ánh sáng lạnh hơn cả băng.
Từng trúng một chiêu Ma Luân Huyết Tế, suýt chút nữa là khiến nó chôn thây tại đó, chữa thương rất nhiều ngày mới khỏi.
“Tộc xác chết liên kết với Ma gia à?”, Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn thấy Thi Sơn là đủ đáng sợ rồi, lại còn cộng thêm Ma Tử, hai người họ lại đi chung.
Éc!
Đang ngước nhìn thì Huyết Điêu đã bay đến, ánh mắt nhìn Đại Bằng đầy khát máu và hung tàn.
Thi Sơn khẽ liếc sang nhìn Triệu Bân, cũng nhìn Đại Bằng, có thể thấy được sự phi thường của Đại Bằng cũng như Triệu Bân, tiểu bối này… Không phải là cảnh giới Chân Linh bình thường.
Ma Tử bên cạnh lão ta cũng mở mắt ra.
Khi nhìn thấy Triệu Bân, Ma Tử chợt nhíu mày lại, cứ thấy quen quen thế nào ấy.
Soạt!
Huyết Điêu lao đi như tia chớp, sải cánh lướt ngang qua vòm trời.
“Không phải hai bên bắt tay nhau”.
Triệu Bân thì thào, một thoáng nhìn lướt qua hắn đã nhận thấy một vài manh mối.
Ma Tử khoanh chân bất động ở đó không phải vì hắn ta chẳng muốn cử động, là không thể cử động được, có lẽ đang bị Thi Sơn trói buộc, nếu hắn đoán không sai thì chắc là Thi Sơn tóm Ma Tử về, còn bắt về làm gì thì hắn cũng đoán là để luyện con rối xác chết, hoặc là mang về tra hỏi những bí ẩn của Ma gia truyền lại.
Ba người họ, là kẻ thù của nhau.
Nay một trong số đó tóm một kẻ khác, cũng khá thú vị.
“Không nên nán lại nơi này lâu”.
Triệu Bân ngoái đâu nhìn lại, Đại Bằng tâm linh tương thông về cánh bay cao.
Đi chưa được bao xa thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng chim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...