Thì ra Triệu Bân chỉ giả vờ muốn cận chiến, mục đích chính của hắn là dán bùa nổ lên người của Vương Dương.
“Xuyên tim không chết, chặt đầu không chết, vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi nổ thành tro bụi!”, nghĩ vậy cho nên Triệu Bân đã nhân cơ hội bám dính lúc nãy mà dán lên trên người Vương Dương hơn một trăm lá bùa nổ.
Phụt! Phụt!
Rất nhiều tia máu màu đen đã phun ra giàn giụa trên không trung.
A…!
Vương Dương la hét đầy đau đớn, mỗi một lá bùa nổ tung đều khiến hắn ta phải lùi về phía sau, bị nổ đến nỗi máu xương bay tứ tung, trước đó thì bị đánh đứng không vững, bây giờ thì bị nổ đứng không vững, cái gì mà huyết sát, cái gì mà ma lực, đứng trước bùa nổ thì cũng chẳng làm được gì, lá chắn đã bị phá vỡ, hắn ta bị những lá bùa đó nổ không còn hình người.
Không biết đến khi nào âm thanh ầm ầm đó mới tan dần.
Chờ đến khi khói súng tan đi thì đã không còn thấy tên ma đầu đó ở đâu nữa, đã bị nổ thành tro bụi rồi.
Dưới đất là đầy rẫy xương nát thịt tan, trên tảng đá, trên cây cối hoa cỏ đều nhuộm ma huyết.
Phụt!
Triệu Bân phun một ngụm máu tươi ra, lảo đảo đứng không vững, quỳ một gối xuống.
Không bàn đến những vết thương trong chiến đấu, chỉ một trăm lá bùa nổ đó thôi cũng đủ để tiêu hao rất nhiều rồi, nếu là cảnh giới Chân Linh bình thường khác thì đã không chịu nổi, nói không chừng còn tiêu hao hết chân nguyên và chết rồi.
May là hắn giết được Vương Dương, nói thật, trong cảnh giới Huyền Dương thì Vương Dương chính là đối thủ khó chơi nhất hắn từng gặp phải, giết ba lần mới chính thức giết chết được, đúng là quá khó khăn.
“Lên đường xuống suối vàng đi nhé… Tạm biệt”.
Triệu Bân khẽ liếc qua, chậm rãi xoay người.
Keng!
Đối diện là một luồng sáng đen bắn tới, mục tiêu là hắn, uy lực rất mạnh.
“Vẫn còn người?”
Mặt Triệu Bân lập tức tái đi, nhanh chóng giơ kiếm chắn ngang người.
Keng!
Đòn tấn công đó va vào Long Uyên, lóe ra tia lửa như pháo hoa.
Long Uyên có sức chịu đựng khá tốt, vẫn chưa vỡ vụn nhưng Triệu Bân thì lại rất thảm, miệng ho ra ngụm máu to, bay vụt đi, va vào làm gãy hơn mười gốc đại thụ mới đập vào vách đá, rơi xuống đất chảy cả vũng máu.
“Thế giới này nhỏ thật đấy”.
Sâu trong bóng tối vang lên một tiếng cười âm hiểm, một bóng đen bước ra.
Đến tận lúc này Triệu Bân mới thấy rõ đó là ai, đó chính là cao thủ Huyết Y Môn đuổi giết Xích Yên và Lăng Phi đó mà? Trong đó có một người bị giết, một kẻ khác bỏ chạy, không ngờ lại gặp nhau ở đây, sau đó cho hắn một đòn tuyệt sát, cũng may hắn phản ứng nhanh, nếu không chắc đã bị giết thật rồi.
“Xem ra tiền bối cũng ngại mình sống quá lâu rồi”, Triệu Bân cười lạnh, lảo đảo đứng dậy.
“Thiên nhãn thuấn thân mạnh thật đấy”, người áo đen bước ra, nở nụ cười âm hiểm, xem ra tên này đã nghiên cứu rất kỹ rồi: “Bây giờ ngươi đã mất đi đồng lực, chi bằng ngươi đưa thiên nhãn cho lão già này đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...