Đêm dần trôi.
Khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, Triệu Bân đã đến thành Yên Vũ.
Thành không lớn nhưng lại rất náo nhiệt, đường phố đông đúc, tiếng hò reo lúc trầm lúc bổng.
Lúc Triệu Bân vào thành thì đã thay đồng phục của Thiên Tông.
Người trên phố thấy vậy thì đều nhường đường, người bình thường không thể đụng chạm tới người của Thiên Tông.
Triệu Bân tìm đến phủ đệ nhà họ Chu, vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy cả đám người ra đón, dẫn đầu là tộc trưởng Chu gia, theo sau ông ta đều là các trưởng lão của nhà họ Chu.
Mặc dù tất cả bọn họ đều có tu vi cấp Huyền Dương nhưng khi nhìn thấy người của Thiên Tông thì ai nấy cũng vô cùng cung kính, không thể chọc giận người của Thiên Tông được.
“Tiểu hữu, mời vào trong!”, tộc trưởng nhà họ Chu cười hehe.
Đệ tử Thiên Tông đến là niềm vinh dự lớn đối với gia tộc hạng ba như nhà ông ta, họ thật sự rất vui mừng, nói đúng hơn là được chiếu cố mà sợ.
Đừng nói gì đến Chu gia nhỏ bé của ông ta, dù là thành chủ Yên Vũ có đến thì cũng phải khách sáo với hắn thôi.
Triệu Bân đứng im, lấy roi sắt ra và hỏi: “Có nhận ra vật này không?”
“Nhận… Nhận ra!”, có người từ phía sau chen lên, đó là cửu trưởng lão của nhà họ Chu.
“Là do ông tặng Viên Miểu sao?”, Triệu Bân hỏi tiếp.
“Đúng… Đúng vậy!”, cửu trưởng lão của Chu gia vừa nói vừa bất giác lau mồ hôi.
“Từ đâu mà ông có nó?”, Triệu Bân nói với giọng hiền hòa hơn, vì trông ông ta có vẻ hơi sợ hãi.
“Cách thành, đi về phía đông tám mươi dặm có một con sông, ta đã tình cờ nhặt được ở đó!”, cửu trưởng lão của nhà họ Chu nói: “Roi này này có khả năng đặc biệt, Viên Miểu của quý tông tinh mắt nhận ra báu vật nên ta đã tặng cho hắn”.
Lúc ông ta nói đến chữ “tặng” thì vẻ mặt đầy xót xa.
Đồ mà đệ tử Thiên Tông để mắt đến thì sao ông ta dám không đưa cho được!
Triệu Bân nhìn thẳng, mắt sáng như lửa, hắn chắc chắn cửu trưởng lão không nói dối.
Hắn trầm ngâm, người nhà họ Chu cũng không dám lên tiếng, đặc biệt là cửu trưởng lão, ông ta cứ bất giác lau mồ hôi, không biết là họa hay là phúc, cũng không biết lai lịch của roi sắt đó, cứ có một dự cảm cực kỳ không lành.
“Đa tạ!”
Triệu Bân đã quay người, hắn đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hắn đi được mấy bước thì quay trở lại, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng nhà họ Chu, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội mà đối phương đang đeo bên hông.
Miếng ngọc màu xanh phỉ thúy trong suốt, chốc chốc lại phát ra ánh sáng đặc biệt, không phải là bảo bối gì nhưng miếng ngọc bội này lại khiến cho hồ lô vàng nhỏ màu tím của hắn rung nhẹ.
“Tiểu hữu à!”, tộc trưởng nhà họ Chu thử gọi một tiếng với ý thăm dò.
“Tiền bối, ông có bán miếng ngọc bội này không?”, Triệu Bân mỉm cười, chỉ vào miếng ngọc bội.
“Mua bán mất tình cảm, nếu tiểu hữu thích thì ta tặng!”, tộc trưởng Chu gia mỉm cười, lấy miếng ngọc bội xuống, nó cũng không phải thứ gì đáng tiền nên dù cho tặng cũng không thấy tiếc.
“Đa tạ!”
Triệu Bân nhận lấy rồi nhét mười ngàn lạng ngân phiếu vào tay ông ta.
Tộc trưởng nhà họ Chu vẫn chưa nói gì thì hắn đã quay đi và biến mất trong đám đông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...