Với sức mạnh đó, nếu đổi thành hắn ta bị ném chắc cũng sẽ kêu cha gọi mẹ.
“Bây giờ đã tin chưa”, Tô Vũ nói.
“Tin”, Dương Phong ho khan.
Đã nói mà! Nữ soái đích thân đưa người vào cửa sau, làm gì có chuyện đơn giản như thế được.
Soạt!
Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Triệu Bân lại khom lưng xuống.
“Buông, buông ra cho ta”.
Viên Miểu kêu gào, chân nguyên cuồn cuộn bắn ra.
Hắn ta vẫn chưa thất bại, vẫn còn cơ hội lật ngược ván cờ, chỉ cần đánh bay Triệu Bân ra là có thể treo tên cảnh giới Chân Linh này lên đánh.
Sau đó, điều khiến hắn ta khiếp sợ là chân nguyên của cảnh giới Huyền Dương tầng thứ tư lại không thể hất Triệu Bân đi được.
Triệu Bân chẳng thèm để mắt tới, cứ tập trung vào việc ném người.
Viên Miểu bị ném xuống lần thứ hai thì đá vụn trên diễn võ đài bay tứ tung, tiếng ầm ầm thảm thiết lại khá là êm tai, cẩn thận một tí còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc, chỉ có trời mới biết hắn ta đã gãy mất bao nhiêu cái xương rồi, cả máu phun ra cũng lẫn cả mảnh nội tạng, đầu cứ ong ong.
Không tin cũng chẳng sao cả, ta ném đến khi ngươi tin thì thôi.
Triệu Bân ném đến lần thứ năm, Viên Miểu đã liệt mất nửa người.
Thế nhưng hắn ta sở hữu tư chất mạnh mẽ nên vẫn chưa ngất, hoặc là Triệu Bân cố tình nương tay.
“Lại có thêm một người tàn phế”, có khá nhiều người ho khan.
Chữ “lại” đó khá là đúng, tất cả những kẻ từng lên đài đánh nhau với Triệu Bân đều xuất hiện cảnh này cả, Trịnh Minh đứng xem cuộc vui hôm nay chính là một minh chứng sống, bây giờ vẫn còn chống gậy kia kìa?
“Vô dụng”.
Hoàng Hiết nghiến răng nghiến lợi, cho rất nhiều lợi ích mới mời được Viên Miểu.
Rồi giờ sao, hắn ta chỉ nhận lại thứ này, chẳng những không đánh chết Triệu Bân mà còn bị ném đến nỗi liệt nửa người, không có thân kim cang thì đừng nhảy ra làm đồ sứ! Lãng phí bạc của ta.
“Đánh rất hay”.
Tô Vũ nở nụ cười, cười cực kỳ vui vẻ.
Dương Phong cũng cười, hắn ta từng xem rất nhiều trận tỷ thí, chỉ có trận này là nhanh gọn lẹ, đánh rất nhanh, kết thúc cũng nhanh, Triệu Bân chẳng dùng đến bí thuật gì, chỉ ném đâu đó ba lần là kết thúc chiến đấu.
“Tên này ngoài cái chiêu ném người ra thì chẳng còn gì ấy”.
Rất nhiều người hít một hơi thật sâu, sau mấy trận chiến lớn, chưa từng thấy Triệu Bân dùng đến bí thuật.
Đúng là học nhiều cũng chẳng được gì.
Viên Miểu học cũng nhiều đấy! Nhưng có kịp dùng tới cái gì đâu!
“Không… Không thể nào”.
Bực bội nhất vẫn là Viên Miểu, chẳng còn chút sức nào nằm trong cái hố hình người, cơ thể cứ giật giật, miệng cứ trào máu mãi không thôi, hò hét đòi khiêu chiến cho oai vào, còn tạo ra khế ước bán thân, cuối cùng thất bại thảm hại, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, tên cảnh giới Chân Linh này là thú hả? Lấy đâu ra sức mạnh như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...