Hoa viên phủ thành chủ, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Trận chiến giữa Thanh Dao và Vũ Văn Hạo vẫn đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, mà Triệu Bân và Hán Triều cũng đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Thế trận hai chọi hai vô cùng đặc sắc.
Nhìn cục diện trận chiến, Vũ Văn Hạo chắc chắn đã bị rơi xuống thế hạ phong, bị khúc Thanh Liên ép đến mức muốn phát điên, bản thân vốn là một quân tử cốt cách nhẹ nhàng, vậy mà hôm nay bị đánh tới mức quần áo tả tơi, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng hắn ta là ăn mày từ đâu vừa mới chạy ra đây, máu trên người đã rỉ ra không ít, đứng ở đó trông y như một tấm bia sống.
Nhìn sang Hán Triều, trông còn tốt hơn hắn ta rất nhiều.
Tuy rằng chưa bắt được Triệu Bân, nhưng sức lực của hắn ta vẫn còn, chạy khắp hoa viên đuổi theo.
Vèo! Vèo!
Thân pháp của Triệu Bân vô cùng quỷ dị huyền bí, chân đạp bước Phong Thần, thân hình phóng đi nhanh như một cơn gió, chỉ để lại sau lưng chút tàn ảnh.
Đừng nói là Hán Triều, ngay cả những võ tu cảnh giới Huyền Dương có mặt tại đó hai mắt cũng lóe sáng, thân pháp huyền ảo như vậy đúng là lần đầu bọn họ mới gặp qua.
Cho đến nay, thân phận của Triệu Bân vẫn chưa bị bại lộ.
Cũng đúng, Triệu Bân đã ẩn thân quá sâu, không bao giờ để cho thủ đoạn của mình bị bại lộ, đặc biệt là bí thuật của Triệu gia hắn, từ đầu đến cuối chỉ dùng phân nửa thủ đoạn, nếu như bị người khác nhận ra thì Triệu gia của hắn sẽ chẳng thể sống yên ổn nữa.
"Che giấu thực lực".
Lão Vong Cổ thầm lẩm bẩm, phần lớn thời gian Triệu Bân đều trốn chạy hoặc né tránh, từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ phút này, ngoại trừ bộ pháp cùng thân pháp, không thấy hắn dùng tới loại bí pháp thứ ba, kẻ ngu cũng nhìn ra được hắn vẫn chưa vận dụng toàn lực.
Lão ta có thể nhìn ra, chẳng lẽ Yên Thiên Phong lại không thể nhìn ra?
Nguyên nhân chính là vì đã nhìn ra được cho nên mới kinh hãi, nếu như Triệu Bân vận dụng toàn lực, có khi còn có thể đánh ngang ngửa với Hán Triều, nếu như để cho hắn tiếp tục phát triển, tương lai tuyệt đối sẽ bành trướng một phương.
Ông ta càng xem càng hài lòng.
Đứa con rể này so với tưởng tượng của lão ta lại càng tốt hơn, rất xứng với con gái của lão ta.
Tu vi không phải là vấn đề, lão ta xem trọng thiên phú hơn, nếu so sánh với hắn thì Vũ Văn Hạo và Hán Triều còn kém quá xa, không có thiên phú, tính tình lại không tốt, hôm qua vừa mới cười ha ha gọi một tiếng tiền bối, hôm nay đã liền trở mặt, đặc biệt là cái tên Hán Triều đó, mồm mép của hắn ta không phải là loại bình thường đâu!
Keng keng!
Trong lúc mọi người đang chăm chú xem, thì Triệu Bân và Hán Triều đã đánh vào hòn non bộ gần đó.
Ầm! Bang! Ầm!
Cảnh tượng sau đó vô cùng đặc sắc, không nhìn thấy hai bóng người đâu nữa, chỉ thấy hòn non bộ sụp đổ, khói bụi mịt mù, đá vụn bay tứ tung.
"Chuyện này".
Người của phủ thành chủ ho khan một trận, hai tên này rất biết chọn chỗ để đánh đó, mảnh đất trống rộng rãi thế này thì không đánh, cứ kéo nhau vào chỗ chật chội phá hết chỗ này đến chỗ khác.
Sớm biết như vậy thì họ đã quy định phải đánh trên chiến đài, tránh việc để cho hai người chạy lung tung thế này.
"Không hổ là thiếu thành chủ".
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn vẫn đang đánh không hết sức, chỉ có điều, người này có thể làm thiếu thành chủ thì tuyệt đối không phải là võ tu bình thường, vẫn cao hơn hắn bảy cảnh giới nhỏ, chiến lực mạnh hơn hắn.
Cỡ như Hán Triều này cần phải sử dụng bùa nổ mới có thể giết được.
"Ngươi còn đang che giấu bao nhiêu bí mật?"
Liễu Như Nguyệt khẽ nói, chăm chú theo dõi trận đấu, từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Triệu Bân, tự nhiên lại có cảm giác quen thuộc, muốn tìm ra manh mối gì đó, nhưng cho đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa tìm ra được nửa điểm sơ hở, chỉ biết rằng Triệu Bân chắc chắn đang che giấu thực lực của mình.
Hay nói cách khác, Triệu Bân đang cố ý che giấu.
Cô ta chắc chắn, nếu như hắn vận dụng toàn lực, thì đây mới là một trận chiến thật sự.
Đúng lúc đó, một hòn non bộ nữa lại sụp đổ.
Giữa đống cát đá mù mịt, có thể thấy Triệu Bân lao ra, trên người phủ đầy bụi, mặt mày đen kịt, trên lưng in rõ dấu năm ngón tay, có vẻ như là đã bị trúng một chưởng, máu chảy ròng ròng nơi khóe miệng.
Bang!
Ngay sau đó Hán Triều cũng bước ra, thân thể của hắn ta cũng nặng nề không kém, lúc bước xuống đã đạp nổ tung tấm đá xanh, nhìn bộ dáng của hắn cũng không tốt hơn Triệu Bân, trước ngực bị trúng rất nhiều vết chém, tóc tai bờm xờm.
Nhưng khí thế của hắn ta đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Ngoài ra, chân nguyên của hắn ta cũng đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, mái tóc dài tung bay trong gió, hai mắt đỏ ngầu dọa người, toàn thân toát ra khí tức giống y hệt một đại ma đầu.
"Bạo Nguyên đan".
Lão Vong Cổ nheo mắt lại, khí thế của Hán Triều trở nên cuồng bạo như vậy chắc chắn là bởi vì hắn ta đã nuốt đan dược, hơn nữa còn là một loại đan dược cực mạnh, chính là Bạo Nguyên đan, công dụng cũng giống y như cái tên của nó vậy, sẽ khiến cho chân nguyên trở nên cuồng bạo trong một thời gian ngắn, không chỉ cường độ mà ngay cả tốc độ cũng tăng lên vượt bậc.
Yên Thiên Phong tỏ ra khinh thường khi nhìn thấy nó.
Tu vi chênh lệch lớn như vậy mà còn phải nuốt Bạo Nguyên đan, trận chiến này nếu như Triệu Bân thua cũng không hề mất mặt, hắn đã có thể ép Hán Triều phải nuốt Bạo Nguyên đan, chứng tỏ thực lực của hắn cũng rất lợi hại rồi.
"Đánh với cảnh giới Chân Linh tầng 1 mà còn phải dùng thuốc".
"Thiếu chủ thành Thương Lan đúng là nhiều thủ đoạn".
"Tính ra thì hắn ta cũng xem như bại trận rồi".
Người của phủ thành chủ đã số đều khinh khi, lúc nói chuyện còn không quên liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão thành Thương Lan, người nhà này chắc là không cần thể diện nữa rồi.
"Đáng chết".
Hai lão già của thành Thương Lan sắc mặt tái xanh, chính bọn họ cũng không ngờ Hán Triều lại làm việc này, Bạo Nguyên đan đó sẽ gây hao tổn căn cơ tu luyện của võ tu.
"Ta đánh giá cao ngươi quá rồi".
Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không ngờ tới chuyện này.
"Giết".
Hán Triều bỏ qua Thanh Dao, chỉ xách vũ khí đuổi giết Triệu Bân.
Tỉ thí là cái quái gì.
Mặt mũi là cái quái gì, chẳng quan trọng chút nào.
Điều quan trọng nhất là phải giết chết Triệu Bân.
Phải nói, sau khi dùng Bạo Nguyên đan, tốc độ của hắn ta đã không còn bị Triệu Bân bỏ xa nữa, mà thực lực bây giờ cũng tuyệt đối có thể nghiền nát Triệu Bân.
Lúc trước hắn ta bắt không được người, bây giờ thực lực đã trở nên bá đạo như vậy, cho nên tung chiêu nào cũng là sát chiêu, nhất quyết muốn lấy mạng đối thủ.
"Ngươi chơi ăn gian".
Triệu Bân mắng to, không quay đầu lại, phóng tuốt ra khỏi hoa viên.
"Đi đâu".
Hán Triều gầm lên, bạo khí cuồn cuộn, truy sát không buông.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...