“Đi đây, hôm nào lại hẹn ngươi uống rượu”.
Tô Vũ không cho là đúng, lôi kéo Dương Phong đi mất.
Triệu Bân nghĩ có lẽ Tô Vũ đang gạt Dương Phong, để người ta giật dây bắt cầu theo đuổi Nguyệt Linh, nếu vẫn dùng cái thư tình đó thì ngày mai sẽ có một người nữa nổi tiếng khắp Thiên Tông, hắn chính là ví dụ tốt nhất.
Hắn cũng đi.
Người nổi tiếng ấy mà! Đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, cái gì mà đi cửa sau này, con cóc này, rùa rụt cổ này, tất cả đều là những biệt danh các sư huynh tặng cho hắn, gọi cực kỳ thuận miệng.
Hắn không quan tâm tới, cũng lười để tâm.
Lên đến đỉnh Trúc Phong thì không thấy Mục Thanh Hàn, cũng chẳng gặp Vân Yên.
“Đi đâu rồi nhỉ”.
Triệu Bân nói thầm, hắn rót một ngụm rượu, ngồi khoanh chân dưới tán cây.
Sau đó, làn gió nhẹ khẽ lướt qua mang theo mùi hương của nữ tử khiến Triệu Bân mở mắt ra.
Vân Yên đã trở lại.
À không đúng, không phải là Vân Yên mà là Vân Phượng, lướt qua thì không có gì khác biệt nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ thấy khí chất không giống nhau, một người lạnh như băng, một người thay đổi linh hoạt, chị em sinh đôi nhưng khí chất thì mỗi người lại mỗi vẻ.
“Ra mắt sư bá”, Triệu Bân đứng dậy chào hỏi.
Kẻ thù của mình nên hắn vẫn có thể nhận ra được, dù có hóa thành tro cũng nhận ra được.
Nhưng cô ta chỉ lướt qua vậy thôi, cần đi thì vẫn phải đi.
May là hắn đã cố gắng kìm nén, nếu không chắc hẳn sẽ lộ ra sát khí.
Soạt!
Chưa kịp nói gì thì Vân Yên đã xuất hiện như một bóng ma.
Cô ta vẫn chưa thu lại uy áp, ép Triệu Bân phải rên lên, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Ánh mắt Triệu Bân chợt lóe lên tia sáng lạnh.
Khoảnh khắc đó, hắn chợt có một loại xúc động muốn đánh người.
Nếu đã lộ ra hết, hắn không dám chắc mình sẽ không đánh Vân Phượng bị thương nặng.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Trực tiếp đối mặt với cô ta thế này, hắn không thể đánh lại Địa Tàng tầng cao nhất.
Đây là Thiên Tông, hắn dám ra tay với Vân Phượng thì cũng không thể sống nổi.
“Sống trên đời này, nên biết người biết ta, từ đâu đến… Thì cút về nơi đó đi”, Vân Phượng hờ hững nói, còn chẳng thèm nhìn đến Triệu Bân, cũng như đêm đó ở thành Vong Cổ, không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh.
Những lời của cô ta nói, dường như còn uy nghiêm hơn cả thánh chỉ.
“Đồ đệ của ta, không đến phiên ngươi dạy đời như thế đâu”.
Những lời khe khẽ, vang vọng cả đỉnh núi.
Vân Yên đã trở về, hay có thể nói là cô ta vẫn ở đỉnh Tử Trúc, chân thân xuất hiện, lời nói lại lạnh như băng giá và dày đặc sát ý, thậm chí mây mù liên tục xuất hiện còn bị đông thành băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...