Vô Thượng Luân Hồi


“Trong địa cung có gì?”, Hoàng Hiết gạn hỏi.

“Không có gì cả!”, Triệu Bân nói xong thì bỏ đi.

“Không biết nghe lời như thế, muốn ăn đập đây mà”, Hoàng Hiết đuổi theo, vung chưởng lên.

Soạt!
Triệu Bân vẫn chưa kịp phản ứng thì đã có một thứ gì đó bay từ phía sau đến.

Nhìn kỹ lại thì thấy lại là một khúc xương gà, một khúc xương gà vẫn chưa được gặm hết thịt, đập thẳng lên trán của Hoàng Hiết một cách chuẩn xác làm hắn ta phải lùi về sau.

Không phải vì xương gà nặng mà là vì lực của người ném quá mạnh.

“Ai đó?”, Hoàng Hiết bụm trán, mắng chửi.

“Cậu hai nhà ngươi!”, Tô Vũ không biết chui ra từ đâu, bên cạnh còn có Dương Phong, mỗi người cầm một con gà nướng trong tay, ăn rất vui vẻ.

Họ đến tìm Triệu Bân, nửa đường gặp phải có người muốn thể hiện, hơn nữa còn là Hoàng Hiết nên hắn ta phải nhúng tay vào.

Hoàng Hiết nhìn thấy Tô Vũ và Dương Phong thì lập tức mất hết tự tin.


Hắn ta là luyện khí sư, không giỏi đánh nhau, một người hắn ta còn đánh không lại chứ đừng nói gì giờ có đến hai người.

Hôm nay ra đường không xem ngày nên đã gặp phải hai thằng thối tha.

“Đợi đấy cho ta!”
Hoàng Hiết hừm lên lạnh lùng, hắn ta đang nói với Triệu Bân, và cũng là đang nói với Tô Vũ và Dương Phong.

Nói xong thì chuồn đi ngay.

“Nhóc con, ta lại cứu ngươi một mạng, làm sao báo đáp ta đây?”, Tô Vũ cắn một miếng gà nướng.

“Muốn mắng huynh một trận!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, nếu như ngươi đến muộn chút nữa thì ta cũng có thể thu dọn được hiện trường, lần trước gặp Vệ Xuyên cũng y như vậy, toàn là ngươi làm hỏng chuyện tốt!
“Sao lại không biết tốt xấu thế nhỉ?”, Tô Vũ bĩu môi.

“Sư đệ Cơ Ngân có thể giúp ta tôi luyện binh khí không?”
Dương Phong mỉm cười và nói, vốn dĩ hắn ta đang tu luyện nhưng Tô Vũ đã chạy đến Linh Quả Viên, còn khoe khoang binh khí của mình.

Dương Phong nhìn thấy thì thật sự rất kinh ngạc, kiếm khí màu tím trên kiếm của Tô Vũ thật sự rất phi phàm.

Hắn ta hỏi ra thì mới biết đó là tác phẩm của Triệu Bân, không ngờ hắn lại có thiên lôi.


Nếu như không phải Tô Vũ nói thì đến giờ hắn ta vẫn còn không biết gì.

“Được thôi!”, Triệu Bân mỉm cười, nhận lấy.

“Không để ngươi làm không công đâu!”
Dương Phong là người biết điều, khi giao binh khí thì tiện thể nhét cho Triệu Bân mấy bình dược hoàn, cấp bậc của chúng không hề thấp, giá cả đắt đỏ.

Nếu như Triệu Bân cũng có thể tôi luyện binh khí của hắn ta giống như binh khí của Tô Vũ, cái giá như vậy cũng xứng đáng.

Triệu Bân nhận lấy, không khách sáo.

“Có phải lão đạo Âu Dương tìm ngươi là vì muốn mời ngươi gia nhập Luyện Khí Các không?”, Tô Vũ chọt nhẹ Triệu Bân.

“Còn dắt ta đi xem bảo bối của ông ta nữa!”, Triệu Bân lấy bình rượu ra, rồi lại xuýt xoa: “Ông ta là đại gia xịn đấy, có rất nhiều nguyên liệu huyền thiết hiếm, làm ta cứ hoa cả mắt lên”.

“Ngươi đồng ý rồi sao?”, Tô Vũ mỉm cười, nhìn Triệu Bân.

“Tính khí của sư phụ ta không tốt lắm đâu!”, Triệu Bân ho gượng.

“Vân Yên sư thúc xinh đẹp như vậy, nếu là ta thì ta cũng sẽ không đồng ý!”, Tô Vũ giật lấy bình rượu của Triệu Bân, ngẩng đầu uống ừng ực rồi cười hehe mãi “Có sư phụ xinh đẹp, nhìn thôi cũng sướng mắt!”
Triệu Bân liếc hắn ta, Dương Phong cũng liếc hắn ta.

Nhìn nụ cười nham nhở của tên đó thì chắc là không nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp đâu, không chừng lại đang có ý đó nữa.

Triệu Bân rất tinh ý, trước đây khi xem tử ngọc ở Tàng Kinh Các, tên này cũng có biểu cảm như thế.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui