Vô Thượng Luân Hồi


Ở một bên, Vũ Văn Hạo và Hán Triều.

Hai đấu hai.

“Tới đi!”
Hán Triều hét lớn, lao thẳng tới chỗ Triệu Bân, họ đã bàn trước, chia binh hai đường, hắn ta phế bỏ Triệu Bân trước, xong việc sẽ cùng nhau xử lý Thanh Dao.

Coong!
Vũ Văn Hạo chẳng phân biệt trước sau, vừa rút kiếm ra là tấn công thẳng vào Thanh Dao.

Keng!
Thanh Dao đã bày đàn cổ, dây đàn dao động, khí thế sát phạt phát cực mạnh, Vũ Văn Hạo biến sắc, quay người ra sức vung kiếm.

Từng âm thanh bang bang vang lên cực kỳ chói tai, nếu chiến đấu một mình thì hắn ta thật sự không phải đối thủ Thanh Dao.

Nhưng hắn ta có thứ đảm bảo rồi!
Một người không thể thắng Thanh Dao thì hai đánh một.

Nói xong, hắn ta còn tranh thủ nhìn thoáng qua Hán Triều.


Hán Triều đã xông tới trước mặt Triệu Bân, một chưởng đánh xuống từ hư không, từ góc độ của người ngoài thì bất cứ một người cảnh giới Chân Linh tầng một nào cũng khó ngăn chặn một chưởng này.

Thằng nhóc này đúng là có chút năng lực, khả năng chiến đấu cũng mạnh.

Triệu Bân cũng không bảo thủ đối kháng trực tiếp, chân thi triển bước Phong Thần, dễ dàng né tránh, sau đó cả người đã xuất hiện ở vị trí ngoài một trượng, chỉ là kiềm chân thôi mà, chuyện này thì hắn rất lành nghề.

“Xem thường ngươi rồi!”
Hán Triều cười lạnh, vung quạt xếp bắn ra mười mấy tia kiếm khí.

Keng!
Triệu Bân rút kiếm Tử Tiêu bên hông ra, vung theo kiếm quyết Thiên Lôi, tất cả đều bị chặn lại.

“Thú vị đấy!”
Hán Triều hơi cong môi, bóng dáng như quỷ mị lao tới, quạt xếp trong tay đã biến thành cây giản bạc, có ký hiệu kỳ lạ, được đúc từ huyền thiết đặc biệt, không chỉ cứng rắn mà uy lực còn rất bá đạo, lúc khua khoắng không ngừng phát ra tiếng vang.

Leng keng! Coong! Keng!
Kiếm và giản cọ xát, âm thanh thanh thúy, bắn ra tia lửa, kiếm quyết và giản pháp so chiêu, một bên là kiếm pháp trác tuyệt, một bên là giản pháp kỳ diệu.

Triệu Bân vẫn không dùng cách cứng đối cứng, đánh được hai chiêu thì chạy.

Kỹ thuật kiềm chân như này thì hắn rất thành thạo, thậm chí đánh cả mười mấy hiệp, Hán Triều cũng không thể tóm được hắn, không những không bắt được mà hắn ta còn suýt bị thiệt, trông chật vật hơn khi nãy nhiều.

“Thân pháp tốt thật!”
Yên Thiên Phong thì thầm, tung hoành chiến trường mấy chục năm, làm thành chủ bảy, tám năm, gặp vô số người mà ông ta chưa từng thấy bộ pháp thế này.

“Có chút quen!”
Hai ông lão thành Vong Cổ liếc nhau nhưng đều không nói ra được đáp án.

“Chưa từng thấy!”
Liễu Như Nguyệt cũng thì thào, dù là thân pháp hay kiếm pháp của Triệu Bân, họ đều là lần đầu mới thấy, trừ bóng lưng quá quen thì không hề nhìn ra được manh mối nào.

“Cô gia của chúng ta đâu phải hạng người tầm thường!”
Người trong phủ thành chủ không nhịn được mà nở nụ cười, không nói chuyện khác, chỉ thân pháp này thôi cũng đã đỉnh lắm rồi, ở cảnh giới Chân Linh thì không ai so được.


“Tiểu tử này được đấy!”
Hai ông lão cũng nheo mắt, định ngăn cản nhưng hiển nhiên là không được, điều khiến họ quan tâm hơn là Triệu Bân quá thần bí.

“Một tên cảnh giới Chân Linh tầng một mà cũng không bắt được à?”, Vũ Văn Hạo hét lớn.

Bốn người chiến đấu, hắn ta thảm nhất.

Vũ Văn Hạo khó địch nổi, càng không thể tới gần Thanh Dao, áo bào và thân trên của hắn ta đã tràn đầy những vết chém mỏng hơn sợi tóc, máu tươi tràn ra, nếu đánh một mình, hắn ta thật sự không thắng nổi.

Cần có người giúp đỡ!
Nhưng đồng đội của hắn ta ở đâu? Chậm trễ không chịu đến, khiến hắn ta bất giác nghĩ rằng Hán Triều đang gãi bẫy mình, để hắn ta đấu lại với cục nợ này, còn Hán Triều nhẹ nhàng dây dưa với một Chân Linh tầng một, đợi khi đôi bên thương tích đầy mình thì Hán Triều mới thực sự ra tay, thu dọn tàn cục.

Đến lúc đó, hào quang của Hán Triều sẽ rực rỡ hơn hắn ta nhiều.

“Chỉ biết trốn thôi à?”
Hán Triều không để ý Vũ Văn Hạo, tay cầm giản bạc, chạy theo đuổi giết Triệu Bân khắp đài chiến đấu.

Tên cảnh giới Chân Linh tầng một bị xem thường này đúng là vượt ngoài dự đoán của hắn ta, thân pháp thay đổi linh hoạt kỳ lạ, đoạt thiên tạo hóa khiến hắn ta không thể thi triển năng lực.

Đánh không được người, thế có ức không chứ!
Triệu Bân cũng chẳng để tâm, mặc kệ đối phương mắng mỏ, hắn chỉ lo độn lo trốn, thỉnh thoảng quay đầu đánh lại khiến đối thủ không kịp trở tay.

Kiềm chân mà! Đứa ngu mới đánh trực diện!
May mà đây là phủ thành chủ, bên cạnh có người xem, nếu đang ở núi hoang rừng sâu hoang dã, ông đây cho mày nổ banh luôn, sao lại để bị mắng làm gì!
“Chọn ngươi đúng là không sai!”

Thanh Dao khẽ cười, tay áo phiêu dật, dây đàn không ngừng dao động.

Tiếng đàn sát phạt, có thể nói là tấn công và phòng thủ hợp thành một, lĩnh vực cảnh giới Chân Linh, xét về đấu riêng lẻ thì chưa có kẻ nào tiếp cận được cô ấy, Thanh Dao rất tự tin về điều này.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như Liễu Như Nguyệt, tất nhiên cô ta không được xếp vào đám người đó, cô ta có huyết mạch đặc thù, mà còn là huyết mạch đã thức tỉnh, nên nếu chiến đấu thì Thanh Dao tự nhận là mình không phải đối thủ của người ta.

“Hán Triều!”
Vũ Văn Hạo quát lớn, hắn ta bị ép tới phát bực rồi, quần áo trên người đã rách tung tóe, tiếng đàn vẫn tấn công không thay đổi khiến hắn ta khó mà đề phòng.

“Đi đâu hả”.

Nếu Triệu Bân và Hán Triều cùng cấp, không quá mười hiệp, Hán Triều sẽ bại.

“Cũng được!”, Yên Thiên Phong cười nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui