Vô Thượng Luân Hồi


“Vẫn là đến diễn võ đài dễ kiếm tiền nhất”, tiếng tặc lưỡi ganh tị cũng vang lên không ít.

Đánh một trận đã có thể thu được hai mươi vạn lượng, quả thật có thể làm giàu nhanh hơn so với việc đi làm nhiệm vụ.

“Ta hi vọng Vệ Xuyên sẽ mau trở về”, đám người đứng xem dường như vẫn còn chê chuyện chưa đủ ầm ĩ, lời này vừa nói ra thì ánh mắt của ai cũng trở nên sáng rỡ, với tính tình của Vệ Xuyên thì chắc chắn tên nhóc kia sẽ không được bình yên.

Kịch hay còn ở phía sau!
“Vậy là… xong rồi sao?”
Vẫn còn có rất nhiều người chạy tới xem nhưng chỉ nhìn thấy Trịnh Minh đang nằm bẹp trên diễn võ đài, ai ai cũng sửng sốt.

Vừa nghe thấy ở đây có diễn ra trận khiêu chiến thì bọn họ đã phóng như bay tới đây rồi, nhưng vẫn không kịp theo dõi.

Đánh nhau với Cơ Ngân, chỉ có thể nhận xét bằng một chữ, đó chính là: nhanh.

Đây là kết luận mà tất cả mọi người đều nhất trí, bởi vì không ai kịp làm gì thì đã bị Cơ Ngân đập đến ngất xỉu!
“Sư tỷ cũng có phần”, Triệu Bân lại đưa cho Mục Thanh Hàn một xấp ngân phiếu.


“Ngươi là yêu nghiệt gì vậy?”, Mục Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, hắn đã trải qua bốn lần khiêu chiến toàn thắng, thắng được không ít bạc, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ sử dụng một tuyệt chiêu duy nhất chính là thuật đập người.

Có lẽ tiểu sư đệ của nàng ta không biết một bí thuật nào khác ngoại trừ thuật đập người.

“Ta sẽ đến Tàng Kinh Các”, Triệu Bân cười nói rồi bước nhanh.

Mục Thanh Hàn nhìn hắn rời đi, sau đó nàng ta rẽ vào một khúc quanh để về đỉnh Tử Trúc.

Đây là một tin tức tốt, nàng ta phải nói cho sư phụ biết, để cho sư phụ biết tiểu sư đệ cũng rất có bản lĩnh.

“Hàng đâu?”
“Tiền đâu?”
Đoạn đối thoại này chính là đoạn đối thoại quen thuộc giữa Triệu Bân và lão Trần Huyền.

Người đến mua đồ hôm nay không ít, sau khi nghe đoạn đối thoại này thì ai ai cũng vò đầu khó hiểu.

Hàng gì?

“Mười bình linh trấp Thiên Nhãn”.

Triệu Bân hôm nay rất hào phóng, lấy ra một xấp ngân phiếu đập lên quầy.

Đừng nói là mấy đệ tử đang đến mua đồ, ngay cả lão Trần Huyền cũng nhướng mày, bất giác nghĩ rằng ở nhà của tên nhóc này chắc là có mỏ vàng!
“Chăm chỉ lên diễn võ đài thì muốn gì cũng có”, Triệu Bân nói.

Lão Trần Huyền cười vui vẻ, mỗi lần Triệu Bân đến đây thì chắc chắn lão ta sẽ có một vụ làm ăn lớn.

Triệu Bân đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tàng Kinh Các nằm ở cách đó không xa, hắn đã lẹ làng chạy qua bên đó.

Còn chưa bước vào trong thì hắn đã cảm thấy mầm tạo hóa của mình rung động, xem ra kỳ trân dị bảo vẫn còn ở trong đó.

Ở Tàng Kinh Các ngoài hắn ra còn có U Lan, lần nào hắn đến đây cũng gặp cô ta, không biết cô ta đã sao chép được bao nhiêu cuốn sách cổ bằng tinh thạch ký ức để tuồn ra ngoài, cho đến bây giờ cũng chưa có ai phát hiện.

Nhìn thấy Triệu Bân, U Lan liền thu tinh thạch ký ức lại.

“Sư tỷ?”, Triệu Bân đi tới, thử chào cô ta một tiếng.

“Chuyện gì?”, U Lan khẽ mở miệng, che giấu sự hoảng sợ bằng một cử chỉ lạnh lùng.

“Thì ra lỗ tai của tỷ vẫn còn dùng được!”, Triệu Bân nói, đây tất nhiên là một câu nói đùa, chủ yếu là hắn muốn xác định một chút, nếu như cô đã nghe thấy rõ như vậy thì tại sao lại còn đi truyền lời sai, chẳng lẽ cố tình muốn gài bẫy ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui