Vô Thượng Luân Hồi


“Bí kíp liên quan đến Thiên Nhãn?”
Lão Trần Huyền nghe xong thì chau mày, ánh mắt tỏ vẻ kì lạ.

Tên nhóc này toàn cần mấy thứ kỳ quái khiến ông ta không thể không cho rằng Triệu Bân có Thiên Nhãn.

Ông ta lại liếc nhìn Triệu Bân, đặc biệt là đôi mắt của hắn, ông ta muốn xem thử liệu đó có phải là đồng tử đặc biệt không, người bình thường sẽ không mua bí kíp liên quan đến Thiên Nhãn, vì dù cho có mua thì… cũng không học được.

Bí thuật kiểu này chỉ có người sở hữu Thiên Nhãn mới tu luyện được.

Nhưng ông ta nhìn đến mười mấy giây mà vẫn không phát hiện ra được gì, càng không thể xác định cái tên tiểu võ tu này có Thiên Nhãn thật hay không.

Vì vậy mới nói, tầm mắt là thứ rất đáng quý.

Nữ soái Xích Diễm người ta vừa nhìn là ra ngay, tầm mắt của Địa Tạng đúng là rất ghê gớm.

“Nhóc con, có phải ngươi có Thiên Nhãn không?”, lão Trần Huyền hỏi.

“Có!”, Triệu Bân không giấu giếm, vì chắc chuyện đó cũng không thể giấu được.


“Có thật à?”.

Mắt lão Trần Huyền sáng lên, ông ta hỏi tiếp: “Có năng lực đặc biệt gì không?”
“Nhìn xuyên thấu!”
“Ừm, khả năng đó không tồi”.

Lão Trần Huyền vừa nói vừa bất giác bụm háng.

Nhưng dù có bụm lại thì cũng không có tác dụng gì, ngay từ lúc ông ta vừa với quay về thì Triệu Bân đã nhìn thấu hết cả rồi.

“Có hay không?”, Triệu Bân lại hỏi.

“Có”.

Lão Trần Huyền vừa nói vừa lấy một lá bùa đựng đồ trong người ra.

Là bùa đựng đồ cấp cao, dùng bảy tám lần không thành vấn đề, ông ta tìm được trong một quyển sách cổ.

Ông ta vẫn chưa kịp giới thiệu thì Triệu Bân đã nhận lấy, háo hức lật xem.


Sau khi hắn xem xong thì lại nhét trả lại cho lão Trần Huyền.

Đấy là một quyển bí kíp huyễn thuật Thiên Nhãn, vấn đề là hắn đã thông thạo huyễn thuật rồi.

“Sao thế? Thiên Nhãn của ngươi còn có thể tạo huyễn thuật à?”, lão Trần Huyền nhích mày.

“Còn loại khác không?”, Triệu Bân ho gượng: “Ngoại trừ nhìn xuyên thấu và huyễn thuật ra”.

“Chỗ ta thì hết rồi!”, lão Trần Huyền cất sách cổ vào rồi nói tiếp: “Nhưng lão phu biết ai có đấy!”
“Ai?”, Triệu Bân vội hỏi.

“Con nhóc Thanh Dao của núi Lạc Hà”.

“Thanh… Dao?”, lần này thì đến lượt Triệu Bân chau mày.

Hắn hơi ngạc nhiên, Thanh Dao chuyên tu cầm pháp mà lại có bí tịch liên quan đến Thiên Nhãn.

Hắn nghĩ vậy rồi lặng lẽ quay người đi.

“Chỗ của ta vẫn còn bí thuật khác, không xem thử sao? Kiếm pháp, chưởng pháp, phòng ngự, tấn công, thứ gì cũng có”, lão Trần Huyền ở đằng sau gọi: “Nếu cần thì lão phu có thể bán rẻ cho”.

Nói đến làm ăn thì lão già này cũng biết quảng cáo lắm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui