Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 95: Vinh dự
Dịch: Mr.Ken
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Vĩnh biệt nghệ sĩ Văn Hiệp
Tiểu Cửu lắc mình vào huyệt động, cầm trên tay túi nước da dê bên trong có đầy đủ nước cho cô gái xinh đẹp đang ở trong động. Trong góc huyệt động, Diêm Phương Phỉ vô lực hoạt động, mái tóc nàng xoã xuống, người đầy mồ hôi. Nàng mang theo nhiều thức ăn, nhưng lại không có nước. Vốn khắp nơi ở Tây Bắc Man Hoang đã phủ tuyết nên căn bản không cần mang nước và cũng không có sông ngòi kênh rạch chảy qua. Nhưng dưới vách đá này lại nóng vô cùng thì làm gì có một chút tuyết đọng nào? Hơn nữa không chỉ không có tuyết, ngay cả một chút nước cũng khó kiếm. Điều này làm cho Diêm Phương Phỉ đang trọng thương không thể chịu được, nàng đã sốt cao đã kéo dài hai ngày rồi. Tiểu Cửu tính mang theo Diêm Phương Phỉ trực tiếp dùng ma pháp phong hệ phi lên vách đá, nhưng nàng phát hiện khi bay tới một độ cao nào đó thì có một áp lực lớn kỳ lạ ép nàng xuống. Nếu thay bằng Thổ Độn thuật để leo lên vách đá cũng bị như vậy. Chỗ này chỉ xuống không thể lên. Vì thế ở chổ này Diêm Phương Phỉ thiếu nước trấm trọng nên càng ngày càng suếu. Mắt thấy nàng sắp chống đỡ không nổi nữa, Tiểu Cửu đành mạo hiểm ra ngoài kiếm nguồn nước. Khi mang nước về, nàng cậy miệng Diêm Phương Phỉ, rót nước vào đó.
- Khụ khụ …
Diêm Phương Phỉ ho hai tiếng, mở mắt.
- Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?
Diêm Phương Phỉ hữu khí vô lực oán trách. Tiểu Cửu không để ý đến nàng, trực tiếp đi qua một bên, lấy thuốc bột rịn lên cánh tay phải, sau đó lấy mảnh vải bó chặt lại. Lúc này, Diêm Phương Phỉ mới phát hiện ra cánh tay phải của Tiểu Cữu đang chảy máu, lệ khí toàn thân vẫn chưa tán. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường, mở miệng nói:
- Cảm ơn.
Tiểu Cửu xếp bằng, nhắm mắt, không có trả lời.
- Này, ngươi câm sao? Lần trước khi ở trước mặt thành chủ không phải người đã nói vài câu đó sao?
Diêm Phương Phỉ bực tức nói. Kể từ khi Tiểu Cửu theo nàng đi tới Man Hoang Vực, đã không còn nói gì nữa.
- Chắc là thành chủ các ngươi không cho nói chuyện trước mặt người khác. Hắn quả thật tàn nhẫn.
- Ta không hỏi ngươi những điều cơ mật đâu, ngươi nói tên thật ra với ta đi, chắc không chỉ có mỗi Tiểu Cửu chứ?
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Có phải ngươi rất xấu hổ hay không, cho nên cả ngày trùm áo choàng lên người mà không lộ diện?
...
...
Diêm Phương Phỉ đột nhiên nói nhảm, không ngừng hỏi các vấn đề cổ quái vớ vẩn. Lúc này tựa như đã hết đau, thân thể đã mất cảm giác rồi rồi.
- Ngươi không thể im lặng được sao?
Tiểu Cửu rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng âm thanh thô, quát lên. Vẻ mặt của Dương Phỉ Phi như đã thực hiện được gian kế, cười nói:
- Ngươi cuối cùng cũng đã chịu mở miệng.
- Ngươi có thể cho ta thấy bộ dáng của ngươi không? Ta biết là ngươi không phải người xấu?
Diêm Phương Phỉ lại nói.
- Ngươi không cho ta xem. Đợi sau khi trở về ta liền dùng vàng hoàn toàn mua ngươi về cùng với một ít đồ tốt nữa. Vậy sau này ngươi sẽ vĩnh viễn nghe lời của ta.
Diêm Phương Phỉ thấy Tiểu Cửu không nói, liền cố ý nói tiếp.
Tiểu Cửu ngây ngốc. “Chủ nhân sẽ thực sự đem mình đổi đi sao?”
- Sợ chưa! Thật ra thì đi theo một thành chủ nho nhỏ thì làm gì có tiền đồ. Nhìn mắt hắn híp híp thì biết là suốt ngày trên người toàn nữ nhân rồi. Không bằng ngươi theo ta ….
Diêm Phương Phỉ đang nói. Bỗng nhiên Tiểu Cửu đứng dậy, lạnh lùng bước tới gần nàng.
- Ngươi …ngươi muốn làm gì?
Diêm Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy có chút sợ.
‘Bốp’ một tiếng, Tiểu Cửu tát lên khuôn mặt trắng như tuyết của Diêm Phương Phỉ, lạnh lùng nói:
- Nếu để cho ta nghe ngươi nói xấu về thành chủ lần nữa, ta giết ngươi.
Diêm Phương ngây người một lúc lâu. Nàng bắt đầu phẫn hận, nước mặt chực trào ra, nhưng sau đó ánh mắt lại có chút mê ly, rồi hôn mê.
…
…
Bão tuyết dần dần lắng xuống, không lâu nữa có lẽ hoàn toàn ngừng lại. Ở ngoài thành Tây Linh, trong lều lớn của đại quân Thú Nhân, ánh mắt Lạp Lý âm trầm. Đợi bão tuyết dừng lại, vô luận thế nào hắn cũng phải đánh hạ thành Tây Linh, giết sạch mấy vạn tàn quân, lúc đó mới có thể phát tiết nỗi buồn bực và lửa giận tích tụ mấy ngày qua.
- Đại soái, việc lớn không tốt. Đại quân có một nửa binh lính bị trúng độc. Mấy ngàn binh lính đã chết, có hơn ba vạn binh lính đang trong tình huống nguy cấp. Hiện tại cả đại quân đang rối loạn cả lên.
Một Tướng quân Thú Nhân đi vào bẩm báo.
- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?
Lạp Lý rất sợ hãi.
- Bước đầu đoán chừng là quân lương bị bỏ độc. May là hôm qua mới tới một nhóm lương khác, nên một nửa binh lính dùng quân lương mới vô sự.
Tướng quân Thú Nhân này nói. Lạp Lý điên cuồng hét lớn một tiếng, không cam lòng quát lên:
- Lập tức truyền lệnh, nhổ trại, toàn quân rút lui.
Cách đó không xa, Tề Bắc nhìn đại quân Thú Nhân vội vàng rút lui, lộ ra nụ cười. Lần này nguy cơ hung hiểm của thành Tây Linh cuối cùng cũng vượt qua an toàn. Không lâu sau, Kim Diệp hoàng triều gửi thư cảnh cáo đến các bộ tộc Thú Nhân. Dù sao trên danh nghĩa thành Tây Linh cũng thuộc về lãnh thổ Kim Diệp hoàng triều mà lại bị đại quân Thú Nhân hai lần vây công. Đây chính là khiêu khích trần trụi, tin chắc rằng đại quân Thú Nhân sẽ không tấn công lần thứ ba.
- Trở về thành.
Tề Bắc vung tay lên, hăng hái nói. Trên tường thành, tiếng hoan hô vang lên không ngớt. Tề Bắc cưỡi Hoàng Kim Sư Vương uy phong lẫm liệt vào thành, nhận lấy những tràng vỗ tay và tiếng hoan hô đầy tôn kính, sùng bái của con dân hắn. Thoạt chuyện tình không tưởng được cứ như vậy mà hoàn thành. Đám người Hoả Lang, Thuỷ Lang và Tứ Đại Tinh Tương nghe tiếng hoan hô và thấy ánh mắt kính trọng của mọi người, trong lòng dâng lên một cảm giác xưa nay chưa từng có. Đó là vinh dự, bọn họ chỉ cảm thấy huyết nhục toàn thân sôi trào. Rất nhiều con dân thành Tây Linh cảm giác được tâm cảnh mình đã có biến hoá rất lớn. Thành Tây Linh hỗn loạn trước kia làm cho bọn họ có cảm giác không chút an toàn nào, cho nên làm cái gì cũng không có lòng trung thành, chỉ muốn sống mà thôi. Nhưng hiện tại, rất nhiều người cảm giác thành thị này đang có một lực lượng hướng tâm, một loại ngưng tụ. Bọn họ được thành chủ cường đại che chở, cuộc sống càng ngày càng tốt, cảm giác an toàn tăng lên cùng với lòng trung thành. Hiện tại mới có một ít thời gian, nếu lâu hơn nữa thì bọn họ sẽ xem thành Tây Linh chân chính là nhà của mình, sẽ vì vinh quang của thành Tây Linh là vinh dự của mình, vì sỉ nhục thành Tây Linh cũng như sỉ nhục bọn họ, cùng toà thành hoà làm một thể.
- Thiếu gia, huynh là anh hùng.
Huyễn Ảnh nhẹ giọng nói.
- Anh hùng cũng cần mỹ nhân sánh vai. Không có mỹ nhân như muội bên cạnh thì khí anh hùng của ta cũng không có đất dụng võ.
Tề Bắc ba hoa cười nói.
- Muội chỉ là tiểu thị nữ của thiếu gia thôi. Mỹ nhân của huynh ở đằng kia kìa.
Huyễn Anh chỉ đám người Mộ Dung Tinh Thần ngồi ở xa, đứng sau nàng là Phiêu Tuyết và Như Phong.
“Mộ Dung Tinh Thần!” Tề Bắc nhìn quá, nhớ tới đoạn tóc bạc trong Không Gian giới chỉ. Trong lòng không khỏi nóng lên. “Chuyện đó không phải đại biểu nàng đem linh hồn của nàng cho mình sao?” Đôi mắt của Mộ Dung Tinh và Tề Bắc xa xa chạm vào nhau, nhưng sau đó nàng liền xoay người, biến mất trong tầm mắt của Tề Bắc.
- Tinh Chủ, tại sao chúng ta không qua đó?
Phiêu Tuyết hỏi.
- Bỏi vì ta không qua được.
Mộ Dung Tinh Thần nhẹ giọng trả lời.
“Không qua được? Tại sao không qua được?” Như Phong và Phiêu Tuyết khó hiểu nghĩ cái vấn đề này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...