Vô Thượng Long Ấn


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 23: Phong địa (cấp đất)
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Một Hắc Ám Ma Pháp Sư vẫn ẩn náu ở bên người Thụy Tuyết công chúa, ngươi nói không có quan hệ gì đến hoàng đế thì ai là người tin được đây?
Sắc mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế trở nên hết sức khó coi. Nếu Nặc Đức gia tộc dám đem việc này công khai, e rằng cả Kim Diệp hoàng triều sẽ bấp bênh.
- Bệ hạ, lúc ấy ma nữ này thừa dịp Hoài An cùng Thụy Tuyết luận bàn nhân luân chi đạo(XXX), phóng ra Hắc Ám ma pháp Cửu U Hồn Đinh ám toán Hoài An. Nếu không phải kịp thời phát hiện thì sợ rằng Hoài An đã biến thành con rối rồi.
Nặc Đức Kha Đế chậm rãi nói, hai mắt đục ngầu trong nhìn khắp bốn phía.
- Chuyện này, trẫm chắc chắn sẽ cho Nặc Đức gia tộc một câu trả lời thỏa đáng.
Hãn Mạc Tư Đại Đế siết chặt nắm tay. Lão biết nếu lão Kha Đế làm trò trước mặt lão hiển nhiên là có mục đích.
- Nặc Đức gia tộc vĩnh viễn kiên trung với bệ hạ, đương nhiên sẽ tin tưởng chuyện này không lien quan tới bệ hạ chút nào. Đúng rồi, đây Ngũ Tôn nhi của lão thần, là người có hôn sự với Minh Nguyệt công chúa , hôn sự này chúng ta có nên tổ chức sớm một chút được không? Lão thần đã già lắm rồi, sợ không còn sống được bao lâu nữa, chỉ có mong muốn tham dự vào ngày cưới của các cháu .

Hai mắt Nặc Đức Kha Đế lại trở nên vẩn đục, tựa hồ sát cơ mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong lòng Hãn Mạc Tư Đại Đế thầm mắng to. Lão hồ ly này là đúng là đang giả điên a.
- Quân vô hý ngôn, mươig ngày sau sẽ là ngày Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa đính hôn. Còn về phần hôn đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng kỹ hơn một chút. Trẫm còn có một số chuyện cần phải xử lý, các ngươi hãy lui ra ngoài đi.
Hãn Mạc Tư Đại Đế nói xong, đứng dậy đi vào trong hậu điện. Cho tới lúc đi khuất, lão thủy chung không nhìn Tề Bắc một cái.
. . .
. . .
Tề Bắc ngồi bất động trong xe ngựa, phía đối diện chính là gia chủ Nặc Đức Kha Đế đang mệt mỏi. Trong xe khá yên lặng, giữa hai ông cháu phảng phất như có tồn tại một vực sâu vạn trượng. Đối với người trong Nặc Đức gia tộc mà nói thì gia chủ được coi như lão cọp. Lão nhiều năm oai vũ như vậy, ai đối diện mà không run như cầy sấy. Bất quá đối với Tề Bắc mà nói thì linh hồn của hắn vẫn xa lạ với vị gia chủ này. Trong trí nhớ của của linh hồn trước lưu trong thể này thì hắn rất kính sợ gia chủ, về phần thân tình thì lại không có chút nào. Hiện tại hắn đã khác xưa rất nhiều, lúc trước Tề Bắc đối mặt với Nặc Đức Kha Đế thì tuyệt đối là ngồi nghiêm chỉnh, động một cái cũng không dám. Nhưng hiện tại Tề Bắc mặc dù không nói lời nào nhưng bộ dáng vô cùng lười nhác, phảng phất ngồi đối diện chỉ là một lão giả bình thường, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất.
- Ngươi có tính toán gì không?
Nặc Đức Kha Đế đột nhiên mở miệng hỏi, nửa con mắt mờ mờ của lão nhìn lên người Tề Bắc.(Biên: để ý thì thấy lão này nhìn đời bằng nửa con mắt :D)
- Tính toán ? Ân, ngồi ăn rồi chờ chết có tính hay không?
Tề Bắc khóe miệng cười một tiếng.
Nặc Đức Kha Đế tựa hồ cũng không có tức giận, phối hợp nói:
- Hoàng đô là một vũng nước đục. Chờ ngươi và Minh Nguyệt công chúa đính hôn xong, hãy rời khỏi đây đến vùng đất được ban cho.
- Cháu có vùng đất được ban cho sao?

Tề Bắc sửng sốt. Làm con cháu dòng chính của Nặc Đức gia tộc, hắn sinh ra chính là Tử tước tam đẳng, nhưng hắn nhớ hắn đâu có được ban đất.
- Trước kia không có, hiện tại có.
Nặc Đức Kha Đế nói.
- Ở nơi nào? Được cai quản bao nhiêu đất đai?
Mặt Tề Bắc đầy vẻ mong chờ. Đó là hẳn một vùng đất được tặng a, khác gì hắn sẽ được làm thổ hoảng ở đó.
- Thành Tây Linh, cộng thêm thôn trấn xung quanh, có thể coi là lớn bằng nửa Hoàng đô rồi.
Nặc Đức Kha Đế nói.
Tề Bắc há to mồm., nước miếng chảy ròng ròng. Bằng nửa hoàng đô đã là tương đối lớn rồi.
Đợi đã nào...!
Tề Bắc gãi gãi đầu. Thành Tây Linh tựa hồ có chút quen tai. Sau khi hắn đem trí nhớ trong đầu sục sạo qua một hồi thì gương mặt tuấn tú nhất thời xụ xuống. Mẹ kiếp! Đây không phải là lừa lão tử sao?
Thành Tây Linh tuy nói là lãnh thổ phạm vi của Kim Diệp hoàng triều. Nhưng trên thực tế cũng là hỗn loạn thành thị không ai quản lí. Bởi vì thành Tây Linh giáp bên đế quốc Thú nhân và Man Hoang vực, đó là nơi mà nhân loại, Thú Nhân, xen lẫn Huyết Tinh Linh, Ải Nhân …các đại chủng tộc hỗn hợp, cũng là chỗ mà các Mạo Hiểm giả tụ tập lại.
Nghe nói, ở thành Tây Linh mỗi ngày đều phải chết đến mấy trăm người. Sau khi người chết bị lột sạch không còn thứ gì thì bị vứt ra ngoài thành làm thức ăn cho dã thú. Ở nơi đó, không có thực lực thì đừng mơ chỉ vì một lời nói mà được làm thành chủ, chỉ riêng việc có sinh tồn nổi hay không đã là một vấn đề lớn rồi. Vậy mớ nói, Tề Bắc khi tới thành đó việc đầu tiên là lập ra trật tự đã là một vấn đề lớn rồi, như thế còn đâu thời gian cho hắn đi tìm những nữ tử cực phẩm nguyên âm nữa chứ?
- Có thể đổi lại địa phương được không?
Vẻ mặt Tề Bắc đau khổ nói.

- Không thể.
- Một thành thị lớn như vậy như vậy thì ít nhất cũng phải phái Hắc giáp quân ở hai binh doanh đi cùng điệt nhi.
Tề Bắc nói, hai binh doanh có tông cộng tám trăm người, chiến lực tương đối kinh khủng.
- Một trăm Hắc giáp quân.
- Một binh doanh Hắc giáp quân.
- Hai trăm Hắc giáp quân.
- Ba trăm...
- Đồ ngốc...
- Đồng ý!
Hai ông cháu giống như những kẻ làm ăn cò kè mặc cả lẫn nhau, nói ra quả thật không có ai tin.
Đồ ngốc? Tề Bắc suy nghĩ nghĩ đến hai từ cuối cùng, liền liếc măt nhìn lão, hắn mà ngốc ư? Thật ra thì Tề Bắc lúc đầu chỉ nghĩ cấp cho hắn trăm Hắc giáp quân cũng không tệ rồi. Nếu là đồ ngốc thì đã không được như thế này rùi.
Thành Tây Linh mặc dù hỗn loạn nhưng Tề Bắc vẫn thấy đây là một địa phương tốt. Hoàng đế ở cách xa nơi này, hơn nữa có nhân khẩu lưu động đông đảo, cũng là tốt để thu thập tin tức. Nếu đã tới cái thế giới này, hơn nữa trên người còn mang theo Long ấn thần bí, không làm đại sự một phen, thì thật có lỗi với chính mình.
Nặc Đức Kha Đế thấy được trong mắt Tề Bắc hiện lên dã tâm, thầm nghĩ:
- Tôn nhi của ta. Ngươi đã cho ta một kinh hỉ. Liệu ngươi có thể cho ta them một kinh hỉ nữa hay không?


Đính hôn? Cùng Tề Bắc?

Minh Nguyệt công chúa ôm độc giác ấu thú, trong lòng hiện lên một tia uất ức và tức giận, bất quá nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Được, nhi thần đồng ý.
Minh Nguyệt công chúa đối mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế nói.
- Đúng là phụ hoàng thiếu nợ hoàng nhi, bất quá, cũng chỉ là đính hôn mà thôi. Không lâu nữa con phải phải lên Thông Thiên Sơn, hôn lễ chắc chắn sẽ không thành.
Hãn Mạc Tư Đại Đế nói.
- Hài Nhi biết, Nặc Đức gia tộc cũng biết, cái mà bọn họ cần đơn gian chỉ là danh nghĩa ma thôi.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói. Nàng nhìn thấu sự tình, thực sự không cần nói ra thì nàng cũng biết cho dù không cùng Tề Bắc kết thành chân chính vợ chồng, nhưng cái là danh nghĩa hôn thê của Tề Bắc thì sẽ theo nàng vĩnh viễn. Muốn xóa bỏ danh nghĩa này trừ phi Nặc Đức gia tộc biến mất trên cái thế gian này.
- Nha đầu của Phong gia kia tới Hoàng đô rồi, cũng không có đi bái phỏng Nặc Đức gia tộc. Trẫm biết các con tình cảm không tệ, tìm thời gian ngươi đi gặp nàng.
Hãn Mạc Tư Đại Đế bỗng nhiên nói.
- Vâng, phụ hoàng.
Minh Nguyệt công chúa đồng ý, nàng đã hiểu được ý tứ Hãn Mạc Tư Đại Đế. Phàm là có một tia hi vọng, lão vẫn muốn ngăn cản đám hỏi của Nặc Đức gia tộc và Phong gia. Mà Phong Nhược Vân bí mật đến hoàng đô, có thể hiểu được nàng không có hứng thú với đám hỏi giữa hai nhà.
Sau khi Hãn Mạc Tư Đại Đế rời khỏi, một thân ảnh thần bí lại xuất hiện phía sau Minh Nguyệt công chúa.
- Nếu công chúa không nguyện đính hôn với tiểu tử kia. Ta có thể đi giết hắn.
Âm thanh thân ảnh mơ hồ vang lên. (.
- Ta đã đáp ứng. Nếu đã đáp ứng, ta nhất định sẽ làm. Ta hi vọng ngươi không nên tự ý chủ trương.
Minh Nguyệt công chúa vuốt ve một sừng ấu thú da lông bóng loáng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận