Vô Thượng Long Ấn


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 13: Huynh đệ gặp lại.
Dịch: BM.KimDung
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Năm tên Hắc Giáp quân vẻ mặt nghiêm túc, đứng thành một hàng, tay trái đặt ngang ngực thể hiện lòng tôn kính tới những người đồng đội đã chết.
Sau đó đại hán đội trưởng bước lên, phóng Liệt Diễm đấu khí đem những hài cốt này thiêu thành tro, sau đó lấy túi đựng lại.
Lúc này đội trưởng nghi hoặc đánh giá Tề Bắc, càng nhìn càng thấy giống đệ đệ thống lĩnh.
- Chẳng hay…

Đại hán vừa muốn mở miệng thì từ xa truyền đến một tiếng hổ gầm cắt đứt lời hắn.
- Là thống lĩnh tới!
Đám Hắc Giáp quân mặt lộ vẻ kích động, tiếng hổ gầm này là của con ma sủng Liệt Địa Hổ của thống lĩnh.
Liệt Địa Hổ, ma thú cấp chín xếp hạng thứ năm, nhận thức chủ nhân từ nhỏ, có đồng thời hai thuộc tính địa và phong, sức mạnh rất lớn mà tốc độ cũng như gió, là một ma sủng chiến đấu rất hiếm có.
Tề Bắc cũng nhận ra đại ca Nặc Đức Hoài An của hắn đang đi tới, Liệt Địa Hổ là lễ vật khi y được mười tuổi trở thành chiến sĩ sơ cấp, đối với hắn cũng rất quen thuộc.
Tâm tư Tề Bắc có chút phức tạp, thân thể thì vẫn vậy như linh hồn thì đã tráo đổi, hắn làm sao để dễ dàng tiếp nhận thân phận của thân thể này đây?
Hắn vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn cổ ở ngón giữa bàn tay trái, đây là nhẫn của Nặc Đức gia tộc thuộc Kim Diệp hoàng triều, phàm là đệ tử dòng chính của Nặc Đức gia tộc thì đều có một cái tượng trưng cho địa vị thân phận.
Tây Mông (Simon) là con của tộc trưởng gia tộc Nặc Đức (Nordisk) hiện tại. Gia tộc này từng đi theo hoàng đế Kim Diệp Đại Đế lập ra Kim Diệp hoàng triều, nam chinh bắc chiến, là đệ nhất khai quốc công thần, quyền uy ngập trời.
Tám trăm năm trôi qua, Kim Diệp hoàng triều đã trải qua mười vị hoàng đế, rất nhiều gia tộc khai quốc đã suy tàn, nhưng Nặc Đức vẫn vinh quang như vậy, địa vị đệ nhất gia tộc luôn vững như bàn thạch. truyện từ
Rất nhiều dân chúng cho rằng đó là vì Nặc Đức gia tộc thân thuộc với vua, nhưng nguyên nhân thực sự là do Nặc Đức gia tộc đang nắm giữ một phần ba binh quyền của hoàng triều.
Về phần thân với vua, bề ngoài thì đúng như vậy, nhưng chỉ cần là người có chút quyền lực thì ai cũng biết đây là câu chuyện hài vĩ đại. Thử nghĩ nếu ngươi là hoàng đế nhưng thần tử của người nắm một phần ba quân đội của ngươi thì ngươi có thể an tâm sao?
Bất quá Nặc Đức gia tộc dù nội đấu không ngừng nhưng nói tới lợi ích chung thì lại hết sức đoàn kết, hơn nữa mỗi một đời cũng sẽ xuất hiện một thiên tài, vì thế địa vị Nặc Đức gia tộc tám trăm năm qua chưa từng bị lung lay.
Nặc Đức Tề Băc là cháu thứ năm của Nặc Đức Kha Đế - gia chủ của gia tộc.
Nặc Đức gia tộc thiên tài lớp lớp xuất hiện, mà phế vật cũng hàng hàng xuất thế.
Bất hạnh thay Tề Bắc chính là đại diện cho hàng ngũ phế vật, khí hắn ra đời mẫu thân hắn bị khó đẻ nên thân thể gầếu, không cách nào luyện võ, mà qua năm tuổi lúc kiểm tra thiên phú thì hắn cũng không có cảm ứng với nguyên tố tự nhiên nào, như vậy con đường Ma Pháp Sư cũng chấm dứt. Lại thêm tính cách hắn hồn nhiên vô tư, suốt ngày nghịch ngợm giống như một đứa trẻ trong hình hài người lớn vậy.
Bất quá thân phận của hắn vẫn còn đó, cộng thêm vị ca ca rất cưng chiều, vinh hoa phú quý cả đời là chuyện không phải nghĩ.
Mà sở dĩ Tề Bắc ở chỗ này là vì có chuyện xảy ra.
Tám tháng trước, Tề Bắc tới hoàng cung theo đuổi Minh Nguyệt công chúa, mặc dù nàng đối với hắn thường ngày vẫn rất ôn hòa, nhưng cũng không quá thân thiết, mà Tề Bắc lại cứ lại tới quấy nàng.
Lúc đó một Vong Linh Ma Pháp Sư ẩn bên trong hoàng cung đã xông tới bắt lấy Minh Nguyệt, nhưng hắn quên mình che chắn nàng để rồi mình bị bắt đi còn nàng được lính trợ cứu.

Vong Linh Ma Pháp Sư trong trạng thái bị thương đem hắn tiến vào một nơi mà thế nhân ai nghe đến tên cũng phải biến sắc, Vong Linh Sơn.
Vong Linh Ma Pháp Sư này bị thương đã không còn đường chữa, mà thân thể Tề Bắc vốn suy nhược không chịu nổi giày vò.
Cuối cùng cả hai đều chết.
Đúng, chết hết.
Hiện tại, Tề Bắc vốn không phải là Tề Bắc mà là một người đến từ địa cầu cũng tên Tề Bắc vốn là sinh viên, yêu thích thám hiểm di tích cổ đại. Trong một lần, ở bên trong di tích cổ, hắn đã tìm được một khối long thạch, sau đó hắn bị lực lượng trong đó hút vào, thể xác hoàn toàn tan nát, mà linh hồn của hắn thì xuyên không tới thế giới này, nhập vào cái thân xác này, đồng thời vẫn giữ được ký ức khi xưa.
Theo cùng linh hồn Tề Bắc xuyên tới chính là ấn ký Thần Long trong lòng bàn tay trái cùng một cuốn nội công Thần Long tâm pháp.
Ở một nơi như Vong Linh Sơn, hắn không có lựa chọn, cũng không muốn chết thêm lần nữa, bèn tu luyện cái gọi là Thần Long Quyết kia.
Tu luyện càng về sau thân thể hắn càng cường tráng, giác quan thứ sáu cũng trở nên vô cùng nhạy cảm.
Tề Bắc vơ vét toàn bộ di vật của Vong Linh Ma Pháp Sư kia, đươc một ít dược thủy, một ít tinh thạch, một cây pháp trượng, một quyển ma pháp quyết cổ quái.
Chẳng qua đối với Tề Bắc ngôn ngữ ma pháp một chữ hắn cũng không thông, nhưng qua trí nhớ hắn cũng nhớ được loại trận pháp của Vong Linh Ma Pháp Sư này bố trí để ẩn thân, lại trận pháp này cần lượng lớn Vong Linh Châu, chỉ cần một chú ngữ là có thể khởi động.
Ẩn nấp trong cái hang không thấy ánh mặt trời một tháng, Tề Bắc bắt đầu ra ngoài thử giết Vong Linh.
Cứ như vậy suốt bảy tháng tiếp theo Tề Bắc đều sống trong cuộc sống giết chóc như vậy, mấy lần đứng trên bờ vực sinh tử, lòng hắn càng trở nên kiên cường tỉnh táo, tạo nên một thân hàn khí tĩnh lặng, nhưng hắn cũng không mất đi bản tâm.
Quen tay hay việc, hắn đối với các loại Vong Linh đã rõ như lòng bàn tay, biết dùng cách nhẹ nhàng hữu hiệu nhất để tiêu diệt bọn chúng.
Trong thời gian này hắn từ thi thể một Mạo Hiệm Giả lấy được một cây cung, một túi tên, một quyển kỹ năng tiễn thuật, hắn từ đó học được khả năng công kích từ xa (nuker), giúp hắn ít gặp phải nguy hiểm hơn.

Đúng lúc này một trận gió lớn thổi qua cắt đứt luồng suy nghĩ của Tề Bắc, một người cao hơn hắn một cái đầu cưỡi lưng con hổ vằn xanh đi tới, chính xác là một thanh niên, trên người khôi giáp uy nghi, chính là Nặc Đức Hoài An.
Hoài An quét mắt một vòng, con người chợt phóng đại, chăm chăm nhìn vào Tề Bắc, hô hấp dồn dập, kích động đến run rẩy chân tay.
Tề Bắc vừa nhìn thấy Nặc Đức Hoài An cũng run lên, chút lo âu thấp thỏm cũng tiêu tán, cảm giác cốt nhục tình thâm đang trào lên.
- Đại ca! Ta về rồi!
Tề Bắc mỉm cười nói, khóe mặt ươn ướt.
- Xú tiểu tử!
Nặc Đức Hoài An tung mình khỏi lưng hổ, vọt tới ôm chầm lấy Tề Bắc.
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi… ta biết người Nặc Đức gia tộc chúng ta làm sao dễ chết như vậy… HA HA…!
Nặc Đức Hoài An vỗ bình bịch vào lưng Tề Bắc.
Con hổ bên kia thấy Tề Bắc cũng gầm lên hai tiếng rồi chạy lại, dụi dụi đầu vào ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui