Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 128: Dục vọng huyễn cảnh
Dịch: A Miu Miu
Biên: Cường Thuần Khiết
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc mở mắt. Hắn phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn hoa lệ vô cùng. Ý niệm trong đầu hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục thì đột nhiên trong mắt lóe lên một tia u lam.
Trong tim Tề Bắc đột nhiên cảm thấy bối rối, phảng phất một đoạn trí nhớ đã bị người ta lấy mất. Kí ức cũng bị khoét rỗng mất một khối.
Nhưng ngay sau đó một đoạn kí ức vừa quen thuộc vừa xa lạ tràn ngập đầu hắn. Cái kí ức này tựa hồ không phải của hắn nhưng lại chân thực vô cùng.
Nặc Đức Tề Bắc, Ngũ Thiếu của Nặc Đức gia tộc Kim Diệp hoàng triều. Tồn tại trong Vong Linh sơn mạch mười tháng, sau được Nặc Đức Hoài An tìm về, thụ phong thành Tây Linh.
Ngoài việc dốc lòng xây dựng đất nước, hắn còn thu thập Thú Nhân tộc, diệt sạch Kim Diệp hoàng triều làm cho Nặc Đức gia tộc huy hoàng. Hắn chính là Tề Thiên Đế Quốc Đại Đế.
Sau đó Tề Bắc chinh phục Ca Đặc Nhân, thống nhất Thánh Á Na liên minh, thành lập một đế quốc khổng lồ.
Mà hơn trăm năm sau, Tề Bắc thực lực đột Phá Thần cấp. Hắn dùng vũ lực uy hiếp Ngũ Đại Thánh Địa, trở thành người đứng đầu Ngũ Đại Thánh Địa.
Hắn đạt đến đỉnh cao về võ học nhưng làm người lại vô cùng thâm hiểm. Vì truy cầu quyền lực, dã tâm đã làm hắn dần thay đổi.
Hắn từng thống trị thành Tây Linh, lấy hạnh phúc bách tính làm hạnh phúc của mình.
Nhưng mấy năm trước, vì hận thù cá nhân, hắn đã ra lệnh tru diệt một thành mấy chục vạn con dân.
Tình cảm huynh đệ của hắn đối với đại ca Hoài An từng là vô tư, cảm kích.
Nhưng khi tiến công Kim Diệp hoàng triều, hắn trơ mắt thờ ơ nhìn Hoài An bị Hãn Mặc Tư Đại Đế xử tử.
Hắn từng vì yêu mà có thể giao tính mạng cho một cô gái.
Nhưng bây giờ vây quanh hắn là vô số hồng nhan, vui vẻ chán rồi thì xua đi. Chỉ cần là Cực phẩm Nguyên Âm nữ tử thì hắn thẳng tay cướp đoạt, hắn chẳng cần quan tâm đến tình cảm của người con gái kia.
Hắn từng rất quan tâm những tướng lãnh cùng thị vệ đi theo hắn mưu đồ bá nghiệp.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng thèm nghe ai khuyên bảo nửa câu, chỉ cần những lời trái tai hắn liền đem kẻ đó xử tử.
Khi những thứ trí nhớ này hiện lên trong đầu Tề Bắc. Khóe miệng hắn xuất hiện một nụ cười lãnh khốc.
Vừa nghiêng đầu, Tề Bắc đã thấy được một bờ vai mượt mà, thiếu nữ bên cạnh đang ngủ nhưng khóe mắt vẫn vương lại giọt nước mắt trong suốt.
Thiếu nữ này hình như hắn vừa đoạt được mấy hôm trước. Tên là gì hắn cũng chẳng rõ nữa, nữ nhân của hắn bây giờ nhiều lắm, hắn cũng chẳng hơi đâu mà nhớ hết tên các nàng.
Tề Bắc ngồi dậy. Hành động của hắn làm cho thiếu nữ tỉnh giấc.
Thiếu nữ nhìn hắn, sâu trong ánh mắt là sợ hãi cùng cừu hận khó nén.
- Hận ta? Ha ha, ta thích nữ nhân hận ta.
Tề Bắc một tay ôm lấy thiếu nữ, tay kia thì bận rộn vày vò bộ ngực cao vút, mềm mại làm hằn lên những vết đỏ chói mắt.
Nghe thiếu nữ phát ra những tiếng thống khổ rên rỉ. Tề Bắc không khỏi khoái trá trong lòng. Hắn dùng sức đẩy ngã thiếu nữ ra rồi đè cả người lên.
Thiếu nữ cắn môi dưới, đôi mắt đẹp nhắm lại, hai hàng nước mắt tí tách chảy xuống.
Đôi môi Tề Bắc đang tác quái trên mặt thiếu nữ bỗng nhiên chạm đến vị mặn quen thuộc này. Ánh mắt tà ác của Tề Bắc đột nhiên có chút mờ mịt. Một tia ý niệm bất khuất đang dùng sức giãy dụa.
Thiếu nữ mở mắt, nhìn Tề Bắc đột nhiên ngây ra trên người nàng.
Trong đầu Tề Bắc đột nhiên xuất hiện một tuyệt thế mỹ nữ đang ngồi trên xe lăn. Nàng có đôi mắt sáng dịu dàng như những ngôi sao trên tinh không đang nhẹ nhàng nhìn hắn.
- Tinh Thần…
Tề Bắc lẩm bẩm nhắc đến nàng. Chất độc thể Nguyệt Tinh Linh công chúa, để lấy được trớ chú bản nguyên mà hắn chậm chữa trị cho nàng để đến khi trớ chú chi độc bùng phát, trước lúc chết nàng dùng chính ánh mắt này mà nhìn hắn.
Thâm tâm Tề Bắc đột nhiên đau xót, nhưng tại sao hắn lại đau lòng? Bổn thánh chủ quan tâm nàng đến thế sao?
Không hiểu vì sao đôi mắt đầy tà ác hung lệ kia của Tề Bắc bỗng nhòe đi rồi rơi xuống hai giọt nước mắt.
Nước mắt hắn rơi xuống khóe môi thiếu nữ. Đầu lưỡi nàng cảm thấy được vị mặn chát trong đó, phảng phất có cả nỗi thống khổ của Tề Bắc. Nàng không tự chủ, muốn vòng cánh tay ngọc ôm lấy hắn.
Nhưng Tề Bắc vội vùng dậy, khoác lên người áo choàng rồi lạnh lùng đi ra ngoài.
Tề Bắc đi tới tẩm cung bên ngoài. Đó là một tòa điện cao đến gần trăm trượng, ở đây hắn đứng trên ban công hình bán nguyệt vươn ra ngoài, đứng cao cao nhìn xuống cho hắn cái cảm giác nắm giữ Thiên Địa trên tay. Hắn muốn cho ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì kẻ đó phải nhận mệnh, loại cảm giác này thật quá mỹ diệu.
Nhưng hắn tự vấn lương tâm, tại sao hắn vẫn cô độc?
…………………
…………………
- Thánh chủ, thành Tây Linh là lãnh địa đầu tiên của người, người thật nhẫn tâm tru diệt con dân tín ngưỡng người?
Hỏa Liệt đứng trước mặt Tề Bắc vô cùng đau đớn can ngăn. Hắn cùng Tề Bắc nam chinh bắc chiến, hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên phẩm cường giả. Nhưng chỉ vì lời đồn đại về Cửu U chi môn mà Tề Bắc lại muốn hạ lệnh đồ sát thành Tây Linh hơn trăm vạn con dân. truyện từ
- Ha ha. Hỏa Liệt, những kẻ đó chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi. Bổn Thánh chủ thích giết thì giết, nếu bọn chúng kính ngưỡng bổn Thánh chủ thì bán mạng cho ta cũng là lẽ đương nhiên.
Tề Bắc cuồng tiếu nói.
- Thánh chủ, van xinn người thu hồi mệnh lệnh.
Hỏa Liệt ầm một cái, quỳ gối trước mặt Tề Bắc.
Ánh mắt Tề Bắc lập lòe sát cơ, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chống lại bổn Thánh chủ?
- Van xin Thánh chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Hỏa Liệt ngẩng đầu, nhìn Tề Bắc với ánh mắt sầu thảm. Trong đám thủ hạ trước kia theo Thánh chủ giành thiên hạ chỉ còn mình hắn sót lại. Những người khác không phải là bị chết trận mà bị chính Thánh chủ xử tử. Hắn cũng chẳng còn muốn sống nữa.
Tề Bắc lãnh khốc mỉm cười, đưa tay lên, một bàn tay vô hình chụp lấy cổ Hỏa Liệt.
- Nể tình ngươi theo bổn Thánh chủ đã nhiều năm, cho ngươi được nói lời cuối cùng.
Tề Bắc lạnh lùng nói.
Trong mắt Hỏa Liệt chợt hiện ra những hình ảnh năm đó. Khi đó Tề Bắc mang theo hai trăm năm mươi Hắc giáp quân bị Long giáp quân của Hãn Mặc Tư Đại Đế vây khốn trong thành Thanh Diệp. Tề Bắc chẳng màng tính mạng làm mồi nhử Long giáp quân để cho huynh đệ chạy trốn ra ngoài, thật là bản lĩnh biết nhường nào? Chính nghĩa đến bậc nào?
- Nếu có thể bắt đầu lại, chỉ nguyện Tước gia vĩnh viễn là Tước gia…
Hỏa Liệt vừa nói rồi nhắm hai mắt lại.
Tước gia!
Một cái tên gọi đã xa xôi nhưng lại làm Tề Bắc thoáng giật mình.
- Không nên gọi ta là Ngũ Thiếu nữa, phải gọi là Tước gia mới đúng vì ban đầu Vi tước gia chính là thần tượng của ta.
- Vi tước gia là ai?
- Một người có bảy cực phẩm mỹ nhân làm vợ.
- Mới có bảy. Tước gia cũng đừng hâm mộ nữa, người ít ra cũng phải có bảy mươi bà vợ mới được.
Lúc ấy Thiết Đầu nhảy vào trêu ghẹo, kéo theo là tràng cười oanh động của Hắc giáp quân sĩ.
Hai tay Tề Bắc khẽ run rẩy một chút. Một tia ý chí rất nhỏ nhưng cực kỳ ngoan cường trong đầu hắn bắt đầu giãy dụa, dường như nó muốn phá tan trói buộc.
- Cút ngay đi.
Tề Bắc đột nhiên buông tay. Trong khoảnh khắc này dường như đang đứng ở đây không phải là hắn mà chỉ là một người bình thường năm xưa.
- Tước gia…Tước gia…Xin hãy tha cho trăm vạn con dân thành Tây Linh.
Hỏa Liệt tựa hồ nhìn thấu tâm tư Tề Bắc. Hắn kích động lớn tiếng hô lên.
Tề Bắc trầm mặc một lúc lâu, ném xuống một cái lệnh bài rồi xoay người bỏ đi.
- Đa tạ Tước gia, đa tạ Tước gia.
Hỏa Liệt xúc động rống lên.
…
…
Sâu dưới đất không biết bao nhiêu vạn mét có một hố nham tương màu u lam khổng lồ. Một lão giả thân thể hư ảo bị vây ở giữa hồ. Mà hai bên người hắn là hình ảnh của Kim Long cùng Ngân Tử Phượng Hoàng đang kịch liệt lập lòe.
Bốn phía có chín trăm chin chín quang đoàn màu lam đan trôi nổi, thật là hùng vĩ rực rỡ.
- Hảo tiểu tử! Chánh khí tại tâm, khả năng khống chế tinh thần còn mạnh hơn cả mấy kẻ Thánh cấp.
Bóng dáng Kim Long cười to nói.
- Tâm cường đại nhưng cũng phải có cả thực lực cường đại đi cùng, ấy mới gọi là cường đại.
Ngân Tử Phượng Hoàng bên kia phát ra âm thanh thanh thúy của thiếu nữ cũng nói xem vào.
- Lão phu còn chưa thua, cũng không thể nào mà thua được.
Lão giả ở giữa tự tin cười nói.
- Ta rất coi trọng tiểu tử này.
Kim Long nói.
- Ta cũng thế.
Ngân Tử Phượng Hoàng cũng nói.
Cặp mắt lão giả kia lộ ra chút ánh sáng u lãnh. Chỉ cần đánh trúng điểm yếu thì làm sao ngươi kháng cự nổi.
Nhân tính vốn là ti tiện, thậm chí đem so sánh với thước đo phẩm hạnh của dã thú thì người cũng không bằng.
Trong lòng người đầy tham lam, giết chóc bạo ngược, hèn yếu, chỉ cần một chút tức giận liền trở mặt.
Chỉ cần đánh trúng những điểm yếu trong tâm hồn mỗi người, để cho những thứ xấu xa kia hoàn toàn bộc phát thì khống chế một người không khó.
Mà cho dù tiểu tử này giãy dụa thế nào đi nữa, cuối cùng hắn cũng rơi vào trầm mê một lần nữa.
Thậm chí hắn có thanh tỉnh lại đi nữa thì quyền lực, địa vị, đàn bà làm hắn buông bỏ được hay sao?
Hoặc là hắn tự cho mình đã thoát khỏi huyễn cảnh nhưng thực tế hắn không vứt bỏ được tất cả vĩnh viễn bị vây trong thế giới hư ảo này.
…………………
Lúc này trung tâm Long Phượng Cốc tràn ngập sương khói lung linh, nó chậm rãi bao phủ toàn bộ cốc. Đây chính là dấu hiệu của Thất thải ảo cảnh sắp mở ra.
Mà các đệ tử thế lực lớn đang lịch lãm ngoài Long Phượng Cốc bắt đầu rút lui. Các trưởng bối đã dặn đi dặn lại bọn chúng, không đạt tới thực lực của Địa Phẩm cường giả thì đừng có dại mà ở trong thất thải ảo cảnh, một khi rơi vào trong ảo cảnh thì không thể nào khống chế bản thân, cái chết là điều nắm chắc. Thậm chí Địa Phẩm cường giả cũng chỉ dám đi ven thất thải ảo cảnh, đâu giám xông thẳng vào bên trong.
Tám tên đệ tử của Thông Thiên Sơn bắt đầu lịch lãm thì còn tụ tập chung một chỗ nhưng về sau thì họ lại phân tán ra.
Một nữ đệ tử Vương Phẩm Hỏa Hệ ma pháp sư cầm lấy ma địch mà Yêu Nhiêu cho nàng bắt đầu thổi. Nhờ nó mà có thể hướng dẫn Thông Thiên Sơn đệ tử tụ tập lại đây rồi cùng nhau đi lộ tuyến chính xác rời khỏi Long Phượng Cốc.
Bên trong Long Phượng Cốc rất quỷ dị, nếu không phải cực kỳ quen thuộc hoặc có ma địch dẫn đường rất có thể sẽ bị lạc trong đó rồi u mê mà đi vào chỗ sâu mà không biết.
Không lâu sau, Thông Thiên Sơn đệ tử đã quy tụ nhưng lại thiếu mất Minh Nguyệt công chúa.
- Minh Nguyệt đâu rồi? Sao vẫn chưa tới?
Một nam đệ tử ái mộ Minh Nguyệt công chúa lo lắng nói.
- Không biết nữa. Chẳng lẽ nàng mất cảm ứng ma thạch, hay là nàng tự tin có thể tồn tại trong thất thải ảo cảnh?
Nữ đệ tử cầm ma địch bất mãn nói.
Hiển nhiên thất thải sương mù đã cuốn tới, đã xuất hiện tà âm ảnh hưởng đến tinh thần và linh hồn mọi người. Nữ đệ tử kia dứt khoát quyết định:
- Không đợi nữa. Chúng ta trở về báo cho thập bát trưởng lão. Bằng không chúng ta cũng táng mệnh theo nàng ta ở chỗ này.
Dưới tình huống nguy hiểm cho tính mạng thì nam đệ tử ái mộ Minh Nguyệt công chúa kia cũng không thèm phản đối nửa lời.
Cứ như vậy, bảy tên Thông Thiên Sơn đệ tử rút lui ra ngoài. Mặc kệ Minh Nguyệt công chúa một mình bị vây trong thất thải sương mù đang bao phủ Long Phượng Cốc.
Hèn yếu, ích kỷ, đây cũng chính là một đặc điểm của con người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...