Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 117: Tỷ muội Tát gia
Dịch: _Thanh Long_
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Mí mắt nữ quân nhân giật giật, tay chống xuống mặt đất, lay người đứng lên, đi tới bên cạnh mấy người Tề Bắc ngồi xuống.
- Có thể cho ta một ít thức ăn không?
Âm thanh nữ quân nhân có chút khàn khàn, thể lực của nàng đã sớm tiêu hao, lúc này thấy trước mắt thức ăn thịnh soạn khiến bụng nàng réo ầm lên.
- Ngươi cứ tự nhiên.
Tề Bắc nói.
- Cảm ơn.
Nữ chiến sĩ vừa nói xong liền chụp lấy một cái đùi gà, đem vừa định ăn liền ngẩng đầu lên nói
- Ta gọi là Tát Linh Linh.
Sau khi nói tên của mình ra thì nàng mới bắt đầu ăn. Tề Bắc liếc mắt đánh giá nữ quân nhân trước mặt này, Tát Linh Linh thoạt nhìn có vẻ xuất thân gia đình quyền quý, trong cách nói dường như có nét được dạy dỗ tử tế. Đánh giá tổng quan thì nàng cũng không quá xinh đẹp, lông mày rậm, môi hơi dày, dáng người hơi thô, nếu như vóc người không phải có chỗ lồi chỗ lõm thì thoạt nhìn nàng có vẻ giống nam nhân hơn. Bỗng bên tai Tề Bắc đột nhiên vang lên thanh âm của Thập Tam:
- Chủ nhân, nữ nhân này rất có thể là người của Tát gia thuộc liên minh Thánh Á Na.
Tề Bắc nghe vậy trong lòng khẽ động, liên minh Thánh Á Na do mười năm thế lực tạo thành, trong đó mười ba thế lực tồn tại dưới hình thức quốc gia, hai thế lực còn lại là gia tộc, Tát Gia chính là một trong số đó. Tát gia có thể lấy hình thức gia tộc để ngang hàng cùng quốc gia thì có thể thấy được thế lực của Tát gia vô cùng mạnh mẽ đến thế nào, chỉ là không biết Tát Linh Linh này có thân phận gì trong gia tộc. Không lâu sau, Tát Linh Linh đã ăn xong, tinh thần của nàng thoạt nhìn đã khá hơn rất nhiều.
- Cảm ngươi các ngươi đã cứu ta.
Tát Linh Linh cảm kích nói với Tề Bắc.
- Không cần khách khí, bổn thiếu gia chỉ là vì năm trăm vạn kim tệ mới cứu ngươi.
Tề Bắc cười nói không có chút phong độ nào của vẻ anh hùng cứu mỹ nhân. Tát Linh Linh sửng sốt một chút liền nói:
- Hiện tại trên người ta không có nhiều kim tệ như vậy, các ngươi phải hộ tống ta ra khỏi Man Hoang vực, sau đó ta sẽ đưa một trăm ngàn thù lao cho.
- Lỗ vốn rồi, năm trăm ngàn kim tệ ta cũng không cần nữa, ngươi đi đi.
Tề Bắc thở dài một hơi, phất phất tay nói.
- Các ngươi không tin ta sao? Ta nhất định sẽ trả. Ta lấy danh nghĩa của Tát gia ra bảo đảm.
Tát Linh Linh vội la lên.
- Tát gia? Tát gia khổng lồ như vậy, ngươi là dòng chính hay chỉ là dòng chi sao ta biết? Một ngàn vạn kim tệ đối với Tát gia mà nói thì chắc chắn không là gì, nhưng với ngươi mà nói…
Tề Bắc nhún nhún vai, cho dù là hoàng tử của Kim Diệp hoàng triều nếu không phải chấp chưởng thực quyền thì muốn lấy ra một lúc một ngàn vạn kim tệ cũng không thể lấy được.
- Ta là nữ nhân của Tát gia, ta… ta thật sự không thể lấy được một ngàn vạn kim tệ.
Tát Linh Linh nói. Tề Bắc mỉm cười, lộ ra vẻ quả thật như thế.
- Ta không lấy ra được nhưng muội muội Tát Kỳ Nhi của ta nhất định sẽ có, chỉ cần ta mở miệng là nàng sẽ cho.
Giọng của Tát Linh Linh khi nói đến Tát Kỳ Nhi liền mang theo một chút tự hào và kiêu ngạo.
“Tát Kỳ Nhi? muội muội? Chẳng lẽ muội muội còn bá đạo hơn so với tỷ tỷ sao?” Tề Bắc thầ nghĩ
- Chủ nhân, Tát Kỳ Nhi trong coi hơn phân nửa sản nghiệp của Tát gia, nàng là một thiên tài buôn bán.
Âm thanh của Thập Tam vang lên trong tai Tề Bắc lần nữa. Tề Bắc lộ ra vẻ suy tư “Tát Linh Linh này bị thương không nặng, hơn nữa lại có thực lực của Chiến sĩ cao cấp, mang theo cũng không tính là gánh nặng, chỉ là nếu mang nàng theo liệu có thể kiếm được từ trên người nàng cái gì? Một ngàn vạn kim tệ? Muội muội là thiên tài buôn bán? Cái này… có thể suy nghĩ lại một chút.”
Nhìn Tề Bắc thỉnh thoảng nhìn về phía mình với ánh mắt mang hình kim tệ khiến nàng có chút thấp thỏm bởi nàng biết nếu ở một mình ở nơi hoang dã này thì tuyệt đối sẽ không sống được lâu.
- Một ngàn vạn kim tệ coi như xong. Bất quá ta muốn thêm một điều hiện đó là gặp người em gái thiên tài của ngươi.
Tát Linh Linh không nói gì, cảnh giác nhìn Tề Bắc. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù Tát Linh Linh là tỷ tỷ nhưng muội muội Tát Kỷ Nhi của nàng vẫn là người một mực giúp nàng thu xếp mọi chuyện. Có đôi khi, ở trước mặt muội muội nàng vẫn cảm thấy tự ti, cho dù nàng có thiên phú Chiến sĩ hơn người nhưng trong gia tộc nàng vẫn vĩnh viễn đứng núp sau cái bóng của muội muội, gần như là một nhân vật bị quên lãng. Vì vậy nàng có tình cảm vô cùng phức tạp đối với muội muội của mình, không thể phủ nhận rằng máu mủ tình thân là thứ vĩnh viễn không thể nào thay đổi được, nàng lo lắng Tề Bắc có chủ ý xấu xa gì với Tát Kỳ Nhi.
- Yên tâm, ta chỉ muốn làm ăn một chút với muội muội thiên tài của ngươi, là chuyện có lợi cho cả đôi bên.
Tề Bắc nhìn Tát Linh Linh vô cùng chân thành, trên thực tế hắn quả thật ôm ý nghĩ này, về phần cụ thể là làm ăn gì thì lúc đó mới tính. Tát Linh Linh nhìn ánh mắt ấm áp của Tề Bắc, theo bản năng liền gật đầu tin tưởng hắn, chỉ là nếu nàng nhìn thấy mặt Tề Bắc khi lạnh lùng thì chỉ sợ không biết còn dám tin tưởng hắn không. Thật ra thì mỗi người đều có hai mặt, Tề Bắc chỉ là biểu hiện có chút cực đoan mà thôi. Ở thế giới văn minh tốt nhất làm người văn minh, ở nơi hoang dã thì làm người hoang dã, còn tại thế giới Hắc ám tốt nhất nên quên mình là con người. Đây là nguyên tắc sinh tồn, dĩ nhiên mỗi người có một nguyên tắc riêng, tuân thủ nghiêm ngặt những nguyên tắc đó dưới tình huống mấu chốt, làm gì cũng không thể quá đáng, đây là quy tắc của Tề Bắc.
- Bất quá, chúng ta hiện tại không lập tức trở về, bởi vì chuyện của chúng ta chưa làm xong, chúng ta cho phép ngươi đi theo nhưng phải nghe lệnh, hơn nữa cảnh cáo ngươi trước, địa phương chúng ta muốn đi hết sức nguy hiểm, tùy thời có thể bỏ mạng, ngươi thật sự muốn đi theo sao?
Tề Bắc mở miệng nói. Tát Linh Linh gật đầu, nói:
- Ta gia nhập mạo hiểm đội tới Man Hoang vực cũng đã biết nơi này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không phải đi một mình cho dù có nguy hiểm mấy thì ta cũng nguyện ý đi theo, ta sẽ luôn nghe theo chỉ huy.
- Tốt, lên đường.
Tề Bắc dường như cảm thấy Tát Linh Linh này rất sợ ở một mình, bất quá chuyện đó với hắn cũng không liên quan.
Đoàn người đạp trên tuyết trắng, càng lúc càng xa.
…
…
Tiểu Hắc muội và Địch Á núp sau một tảng đá lớn, hai người lúc này vô cùng tiều tụy, vẫn còn những nét hoảng sợ.
- Địch Á, huynh có phải là nam nhân không vậy? Một khi vứt bỏ đồng đội bỏ chạy thì cả đời của chúng ta này đừng mong ngẩng đầu lên được. Hiện tại thì tốt rồi, chúng ta sớm muộn cũng sẽ phải chết ở chỗ này.
Tiểu Hắc Muội trách cứ.
- Đủ rồi, nếu không phải tại muội một mực cằn nhằn thì chúng ta đâu có xui xẻo như vậy?
Địch Á thấp giọng quát.
- Huynh… hừ, tên hèn nhát, ngươi không xứng làm nam nhân, ta không muốn đi cùng ngươi nữa!
Tiểu Hắc Muội giận dữ đứng lên, chỉ vào Địch Á nói xong liền bước đi. Địch Á nhìn thân ảnh nàng đi xa trong lòng càng hoảng sợ, hai người so với một người vẫn tốt hơn, hắn nghĩ xong liền vội vàng đuổi theo.
- Đừng đi cùng ta.
Tiểu Hắc Muội lạnh lùng nói.
- Ta đâu có đi theo ngươi, Man Hoang vực rộng lớn như vậy, chẳng lẽ đều là của ngươi sao?
Địch Á mạnh miệng nói, tựa như một đứa trẻ con cãi cùn. Đúng lúc này Tiểu Hắc Muội đột nhiên dừng lại, khiến cho Địch Á đi sau thiếu chút nữa thì đụng phải.
- Ngươi làm gì vậy?
Địch Á nói. Sắc mặt Tiểu Hắc Muội trắng bệch, duỗi ngón tay chỉ về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...