Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Như keo bãy chuột ấy, mãi không xong.

“Chậc, chậc, chậc, không hổ là Trần Trường An, đối mặt với cường giả Đại Đế không hề sợ hãi, còn dám măng cường giả Đại Để”.

“Uây, hâm mộ quá, ta nhìn thấy cường giả Đại Đế còn không dám ngẩng đầu”.

“Mất mặt thế, ngươi xem Trần Trường An kìa, bảo cường giả Đại Đế cút đi luôn, đẹp trai quá đi mất!”

“Đúng vậy, thật là đẹp trai, hắn là con rể của Cổ gia chúng ta đấy”.

Kiêu ngạo, tự hào, người Cổ gia càng nhìn Trần Trường An lại càng thỏa mãn, nhà ai có được một chàng rể thế này cơ chứ?

Hề hề, Cổ gia chúng ta có đấy, hâm mộ không? Hahahaha, hâm mộ cũng vô ích, các ngươi không có! “Ngươi có thể mang hẳn ta đi được không?”

Trần Trường An bắt đầu mất kiên nhẫn, đường đường là Đại Đế mà sao lại phiền thế không biết?

Đập, đập, đập, biết ngươi là Chùy Đế rồi, ngươi có thể đừng câu nào cũng nhắc đến chữ đập được không hả?

“Ngươi xem hắn ta thế kia, ta mang hắn ta đi được chắc?”

“Hay là ngươi cho hắn ta đập một nhát đi, dù sao cũng có đập chết ngươi được đâu”, Cổ Phong Hoa nhún vai, bày tỏ mình cũng bất lực.

“Được, ngươi được lắm”.


“Nào, nào, nào”.

“Tiểu Chùy Tử, ngươi lại đây”.

Tiểu Chùy Tử?

Chùy Đế ngẩn ra, một lúc sau mới nhận ra Trần Trường An đang gọi mình.

“Ngươi... Ngươi gọi ta là gì?”, trạng thái của Tiểu Chùy Tử lúc này có vẻ không bình thường, cực kỳ bất thường.

Ánh mắt hắn ta nhìn Trần Trường An chất chứa sự vui mừng, một chút hoài niệm, cùng với hồi ức.

Hả?

Vãi, đầu óc hắn ta có vấn đề thật à? Ánh mắt gì thế này?

“Tiểu Chùy Tử, làm sao vậy?”, Trần Trường An cau mày hỏi.

“Tiểu Chùy Tử, hahahaha, Tiểu Chùy Tử”.

“Hoài niệm cách gọi ấy quá, ta suýt quên mất mình còn có biệt danh này”. “Đã lâu không có ai gọi ta như vậy”.

“Sư phụ, ta nhớ ngài quá”.


Hả?

Sư phụ?

Những gì Chùy Đế nói làm tất cả mọi người giật mình ngạc nhiên, hóa ra sư phụ của Chùy Đế gọi hắn ta là Tiểu Chùy Tử?

Hắn ta tức cảnh sinh tình à?

Trần Trường An cũng không ngờ mình chỉ thuận miệng gọi một tiếng Tiểu Chùy Tử thế mà lại khiến Chùy Đế nhớ lại ngày xưa.

“Tiểu Chùy Tử, ngươi xem, sư phụ ngươi gọi ngươi như thế, ta cũng gọi ngươi như thế, đấy là cái gì?”

“Đấy là duyên phận”.

“Không đập nữa có được không?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Đúng vậy, đúng là có duyên”.

“Đã có duyên như vậy”.

“Thế thì cho ta đập một cái đi!”

“Mẹ kiếp, ngươi khó chơi quá đấy”.

“Sư phụ ngươi có phải là bị ngươi chọc tức đến mức thăng thiên không hả?”

Trần Trường An từng gặp rất nhiều người cố chấp, nhưng nếu hỏi hắn ai là người ngoan cố nhất, bây giờ xem ra vị trí quán quân thuộc là Chùy Đế.

“Ta nói là có thể để ta đập ngươi một nhát búa không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận