Lý Thiên Hành rời khỏi vạn bảo các vẻ mặt tràn đầy thất vọng lần này tưởng đã bắt được một con cá lớn không ngờ lại sa vào một tấm lưới lớn hơn, đúng là đi đêm sẽ có ngày gặp ma.
- Không phải ma mà là hồ li.
Trong lòng hắn vẫn có cảm giác bất an, nữ nhân kia thật sự quá lợi hại nếu như nàng ra tay với Ngọc Thanh thì hắn cũng không thể ngăn cản được.
- Lần này có lẽ lão tử nên dọn ổ đi một thời gian.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cuối cùng cũng tìm ra được một cách vẹn toàn, mấy hôm nay linh lực trong cơ thể đã có dấu hiệu bạo động trong vòng một tháng sẽ tiến vào kim đan cảnh, theo nội quy của học viện, học đồ trước khi tiến vào kim đan phải đi làm một nhiệm vụ đổi lấy điểm cống hiến.
Lý Thiên Hành đi tới vũ điện, tất cả nhiệm vụ của học viện đều tập trung ở chỗ này, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng liền tìm được một nhiệm vụ khá đơn giản.
- Huyền cấp nhiệm vụ: thu thập 10 cây tứ cấp linh dược thủy hoàn thảo nhận 1000đch.
Hắn đi tới đăng kí nhiệm vụ sao đó trở lại phòng mình.
- Thiên Hành sao hôm nay chàng lại trở về sớm như vậy?
- Ta về kiểm tra xem nàng có lười biếng hay không?
Lý Thiên Hành ánh mắt đảo một vòng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Tiểu nha đầu kia hôm nay không đến đây sao?
- Hôm qua tiểu Linh đã bế quan chuẩn bị đột phá đan sư nhị cấp hậu kì, chàng tìm muội ấy có chuyện gì sao?
- Ta với nha đầu đó thì có chuyện gì để nói.
Hắn tìm một chỗ ngồi xuống sẵn tiện kéo nàng ngồi bên cạnh.
- Thanh nhi ta sẽ đi đến Chung Nam, nàng có muốn đi cùng không?
- Chàng đến Chung Nam làm gì?
- Phu quân của nàng đã sắp tiến vào kim đan cảnh nên cần phải đi làm một số thủ tục cho học viện với lại nàng đã lâu rồi không trở về hẳn là rất nhớ nhà.
Ngọc Thanh nghe hắn nói trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp nàng khẽ dựa vào lòng ngực nam nhân của mình.
- Khi nào chúng ta khởi hành?
- Nếu như nàng không có vấn đề cần giải quyết thì ngày mai chúng ta có thể xuất phát.
Hai người tâm sự một lúc Lý Thiên Hành lấy ra một bộ kim tằm giáp đưa cho nàng, Ngọc Thanh khi biết được giá trị của bộ giáp lúc đầu còn từ chối nhưng sao đó bị dâm uy của hắn khuất phục chỉ đành hạnh phúc nhận lấy.
Sáng hôm sao hai người rời khỏi vương thành đi đến cửa phía tây, nơi này có một truyền tống trận đi tới Vọng thành, trước khi đi tới Chung Nam hắn còn muốn đi thăm hai người huynh đệ lúc trước, Lý Thiên Hành tốn hai ngàn thượng phẩm linh thạch mới có thể mua được hai vé truyền tống đó là lý do vì sao ngay cả một công chúa như Ngọc Thanh cũng phải ngồi xe ngựa đến vương thành.
- Chỉ đi tới Vọng thành đã tốn hai ngàn thượng phẩm linh thạch vậy xuyên việt như lão tử phải tốn bao nhiêu?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy vị sư phụ kia không đơn giản đáng tiếc là bây giờ lão đang nghỉ dưỡng ở địa cầu nếu không hắn cũng không phải khổ sở đến nổi phải bỏ nhà ra đi, vừa tiến vào bên trong truyền tống trận chỉ thấy một luồn ánh sáng lóe lên, trước mặt đã là một khung cảnh khác.
- Thứ này đúng là không tệ vừa an toàn lại nhanh chóng nếu lão tử có cơ hội trở về địa cầu nhất định phải làm vài cái đến lúc đó mấy con chim sắt trên trời cũng chỉ có nước hít không khí mà thôi.
Hai người đi tìm một khách điếm thuê lấy một căn phòng, hắn nhìn tên tiểu nhị rời đi liền ném cho hắn một túi trữ vật.
- Người đi mua cho ta hai con khoái mã hành vân số còn lại cho người.
- Tiểu nhân tuân lệnh.
Lý Thiên Hành nằm trên giường khóe miệng khẽ cong lên, lần trước cùng bọn người Trương Tam, Liễu Chính tới đây muốn tìm chỗ ở cũng không phải là dễ dàng, bây giờ có một đóng gia tài bên trong giới chỉ cho dù là hoàng cung cũng có thể qua đêm được.
- Đời người đúng là vô thường chẳng ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra, Ngọc Thanh thấy phu quân nói có đúng không?
Hắn đợi một lúc vẫn không thấy ai trả lời, ánh mắt đảo qua vài vòng thì không thấy bóng dáng nàng đâu, Lý Thiên Hành dùng thần thức tìm một lúc phát hiện bên trong phòng tắm truyền đến tiếng động.
- Có nên tiến vào hay không? Nếu bây giờ đi vào thì lão tử chẳng khác nào tiểu nhân nhưng không tiến vào ngay cả tiểu nhân cũng không bằng.
Lý Thiên Hành suy nghĩ thông suốt bắt đầu đẩy cửa tiến vào, hai tay hắn chưa chạm đến thì cánh cửa đã tự động mở ra.
- Ngay cả ông trời cũng giúp lão tử.
Ngọc Thanh từ bên trong bước ra ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
- Thiên Hành sao chàng lại đứng chỗ này?
Ngọc Thanh thấy hắn không trả lời ánh mắt lại còn nhìn chằm chằm mình gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vô cùng mê người.
Lý Thiên Hành nhìn nữ nhân trước mặt y phục mỏng manh bao lấy cơ thể căng mọng để lộ ra đường cong mê người, mái tóc đen óng mướt như suối, buôn như thác, gương mặt tuyệt mỹ kết hợp với làng da sáng bóng bị nước ấm làm cho ửng đỏ, cả người nàng như bừng sáng chẳng khác nào tiên tử lạc lối nhân gian, từ trên người nàng tỏa ra mùi hương như lan như xạ, hắn cảm thấy bên trong cơ thể đang có thứ gì đó bùng phát, yết hầu khô khóc lời nói trở nên khàn đi.
- Muội… muội tắm xong rồi sao?
- Ân.
Ngọc Thanh khẽ gật đầu gương mặt cuối xuống không dám đối diện với ánh mắt của hắn.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng cừu non gặp sói của nàng làm hắn phải vận hơn 200% công lực mới có thể áp chế không biến thân hiện nguyên hình, hắn từng bước tiến lại gần nàng khoảng cách giữa hai người mỗi lúc càng gần đến khi hai người gần như dính vào nhau, mới ngừng lại.
- Thanh nhi nàng là nữ nhân tuyệt nhất ta từng thấy, kiếp này có thể lấy được nàng ta đã không còn gì hối tiếc.
Ngọc Thanh ngẩn đầu nhìn ánh mắt nam nhân trước mặt trong lòng lang tỏa một cảm giác vừa ấm áp vừa ngọt ngào, thân thể nàng như tê dại, toàn thân mềm nhũn ngã vào người hắn.
Lý Thiên Hành vòng tay ôm lấy thân thể mềm mịn, hắn ôm nàng tiến lại bên cạnh giường, cảm giác sảng khoái truyền đến làm tinh thần hắn hưng phấn hơn bao giờ hết.
- Chàng… chàng muốn làm gì?
- Không phải nàng muốn có con sao?
Ngọc Thanh nghe hắn nói khẽ quay mặt sang một bên, giọng nói tràn đầy ngượng ngùng.
- Chàng như thế này làm sao thiếp có thể vận công phối hợp?
- Nàng không cần làm gì hết chỉ cần nằm im là được.
Lý Thiên Hành nói xong khẽ áp người tới hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng để tránh nha đầu này lại nhắc đến hai từ kia, cảm giác mền mịn, ngọt ngào truyền đến làm cho hai người có chút mê dại, hai tay hắn bắt đầu tìm đường mở lối khám phá nhị sơn, Ngọc Thanh cảm giác cơ thể mình dần nóng lên ẩn sâu bên trong còn có một cảm giác kì lạ đến khó tả.
- Thiên Hành… thật sự không cần thiếp vận… vận công sao?
- Không cần, phu quân sẽ chỉ cho nàng một công pháp vô cùng bá đạo sao này nàng muốn sinh bao nhiêu hài tử cũng được.
Ngọc Thanh cảm thấy bên trong cơ thể có thứ gì đó giống như sắp bạo phát, toàn thân nàng rung lên cả người buôn lỏng vô lực nằm im bỏ mặt mọi thứ cho số mệnh, Lý Thiên Hành thấy kế hoạch đã thành công hắn nhanh chóng thoát y, thực hiện kế hoạch vĩ đại nhất của hắn, tương lai gia tộc họ Lý sao này tất cả đều nhờ ngày hôm nay, bên trong căn phòng vang lên một tiếng cao vút báo hiệu một nữ nhân mới chào đời.
Sáng hôm sao hai người rời khỏi khách điếm, cưỡi khoái mã hành vân hướng Chung Nam lao đi, khoái mã hành vân lao đi như tên bắn tốc độ nhanh như gió, thoát cái hai người đã rời khỏi Vọng thành với tốc độ hiện tại không quá hai ngày có thể đi đến Lý Sơn trấn, trên đường đi Lý Thiên Hành ánh mắt luôn dính trên người Ngọc Thanh, từ khi được hắn khai hoang cơ thể của nàng hoàn toàn biến đổi từ một thiếu nữ thanh xuân vời vợi bây giờ lại mang thêm vài phần thành thục quyến rũ, ánh mắt trong sáng ẩn hiện xuân tình, mỗi lần hai người đối mắt gương mặt của nàng trở nên ửng đỏ vẻ đẹp thiên kiều bá mị đủ sức liệp sát chúng nhân.
- Thanh nhi chúng ta nghĩ ngơi một chút đi.
Hai người tìm một chỗ nghĩ ngơi, Lý Thiên Hành thu hai con tạp giao kia vào bên trong giới chỉ sao đó tiến lại ngồi bên cạnh nàng.
- Thanh nhi nàng có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?
Ngọc Thanh nghe hắn hỏi hai má ửng đỏ bây giờ trên cơ thể nàng chỉ có một chỗ là không khỏe.
- Thiếp không sao?
- Thật không?
Nàng nhìn vẻ mặt của hắn trong lòng cảm thấy không ổn liền nói sang chuyện khác.
- Phu quân công pháp tối qua chàng dùng tên gì vậy? tại sao lúc trước thiếp chưa từng nghe mẫu thân nói đến.
- Nàng nói công pháp nào?
- Là… là... công pháp tối hôm qua…
- À nàng đang nói đến công pháp uẩn thai kia sao?
- Ân…
Ngọc Thanh cuối đầu phát ra âm thanh như muỗi kêu.
- Đó là công pháp gia chuyền mấy trăm vạn năm của gia tộc ta, phu quân của nàng may mắn được một vị tiền bối vang danh thiên hạ Tokuda truyền thụ hình như tên là hỗn độn khai sơ thủy tổ hồng mông tạo hóa nguyên sinh thiên địa vạn vật duy ngã bát hoang giao hợp công.
Hắn nói xong vẻ mặt đắt ý nhìn nàng, cũng may nha đầu này từ nhỏ mang dị bệnh chỉ có thể ở trong cung, đối với thế sự nhân sinh vẫn như tờ giấy trắng nếu đổi lại là Ngọc Mị hay là vị tỷ tỷ kia thì kế hoạch vĩ đại của hắn đã bị bóp chết từ trong trước nước, Lý Thiên Hành suy nghĩ tới đây trong đầu lại xuất hiện hình bóng của Ngọc Linh Lung cùng với nụ cười thản nhiên như hoa trôi nước chảy, trong lòng rung lên một cái.
- Thiên Hành bây giờ thiếp đã mang cốt nhục của chàng rồi sao?
- Vẫn chưa, công pháp này tuy vô cùng bá đạo nhưng lại có một nhược điểm là rất khó thành công phải thường xuyên tu luyện bất kể ngày đêm, bất chấp tư thế thì mới có hiệu quả.
Ngọc Thanh im lặng một lúc sao đó quay sang nhìn hắn.
- Thiên Hành hay là chúng ta dùng cách của mẫu thân thiếp được không?
- Thanh nhi nàng phải biết mọi thứ trên đời đều phải có cái giá của nó, công pháp này tuy khó thành nhưng sao khi con của chúng ta sinh ra sẽ trở thành một tuyệt thế kì tài, vạn người chưa chắc có một, tiền đồ vô lượng, lưu danh thiên cổ.
- Thiếp hiểu rồi, là do thiếp quá nóng vội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...