Trong lòng hắn có chút ghen tỵ với lão đầu, tiện tay mà đã thu lấy mấy trăm vạn linh thạch, như vậy linh thạch nơi đó nhiều đến mức nào, Lý Thiên Hành vừa nghĩ đến đây hai mắt phát sáng.
- Sư phụ còn nhớ cái hang động đó ở đâu không?
- Không nhớ.
- Thật sự không nhớ sao?
- Ta lừa người làm gì?
Hắn nhìn vẻ mặt thành thật của lão chỉ biết thở dài một hơi, cảm giác quen thuộc lại ùa về.
- Ặc, không lẽ lão đầu lại thả thính?
Lý Thiên Hành nhìn một đóng binh khí trước mặt, công thủ đều có hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp, hắn nhìn qua một vòng tìm được vài thứ vô cùng ưng ý.
- Sư phụ đây là thứ gì?
Lý Thiên Hành cầm lấy một chiếc lá màu bạc hình dáng giống như lá trúc, chiếc là này là một loại binh khí được tạo thành từ vô số tài liệu khác nhau từ hoàng cấp đến thiên cấp đều có, bên trên chiếc lá lại không có đường vân chứng tỏ không phải là thiên cấp binh khí.
- Bạch quang thất diệp thuẩn thứ này cũng không tệ.
Hắn nghe lão nói liền đảo mắt tìm xung quanh rõ ràng chỉ có nhất diệp làm gì có thất diệp.
- Sư phụ ở đây chỉ có nhất diệp như vậy phải đi tìm lục diệp nữa sao?
- Người thử truyền linh lực vào trong sẽ biết.
Lý Thiên Hành truyền một tia linh lực vào bên trong, chiếc lá trên tay rung lên, toàn thân phát ra bạch quang chiếu sáng, từ nhất diệp biến thành nhị diệp sao đó biến thành tam diệp.
- Sư phụ tại sao chỉ có ba lá?
- Cảnh giới của người bây giờ chỉ sử dụng được tam diệp, nếu như toàn lực thi triển có thể tạo ra ngũ diệp dễ dàng hóa giải một đòn chí mạng của hóa thần.
- Lợi hại vậy sao?
Hắn nhìn bạch quang thất diệp thuẩn trong tay, thứ này có thể xem như là một lá bài bảo mệnh, chỉ cần chắn được một đòn của đối phương lúc đó hắn sẽ tiến vào thần đồ cho dù toái hư lão tổ cũng không làm gì được.
Lý Thiên Hành tiếp tục phân loại binh khí, lần này thu hoạch cũng không tệ, hơn 50 khối đổ thạch chỉ có 20 khối linh khoáng còn lại đều là binh khí, 27 kiện địa cấp, 3 kiện thiên cấp trong đó có hai kiện vô cùng thích hợp với nhân cách của hắn.
Thứ nhất là ám ngục thiên cấp trung phẩm binh khí dùng để giam giữ kẻ thù trong một thời gian ngắn, một khi bị ám ngục giữ lấy thì chỉ có thể ở bên trong ngồi chơi xơi nước, với cảnh giới của hắn bây giờ toàn lực thi triển có thể giam giữ một tên hóa thần trong vài phút.
- Hắc hắc đợi lão tử tiến vào nguyên anh toàn bộ thiên địa linh dược bên trong thần đồ đều là của lão tử.
Hắn chỉ cần dùng ám ngục cầm chân yêu thú thủ hộ vài giây phần còn lại thì giao cho mấy tên tiểu đệ là được.
Thứ hai là vô ảnh pháo thiên cấp trung phẩm binh khí, hình trụ, dài nữa thước giống như ống thuốc lào ở Việt Nam, chỉ cần bỏ bất kì thứ gì vào bên trong đều có thể bắn ra một cách vô thanh vô tức, hơn nữa còn được gia tăng từ 30% đến 60% sát thương tùy vào cấp độ.
Lý Thiên Hành thử lấy một viên bạo đan bỏ vào sao đó truyền một tia linh lực vào bên trong.
- Sao không có gì vậy nè?
Hắn nhìn vô ảnh pháo trong tay chỉ cảm giác được viên bạo đan kia đã không còn bên trong, ngoài ra thiên hạ vẫn thái bình.
- ẦM…
Lúc này một luồn sáng cách hắn mấy chục dặm phóng thẳng lên trời, sao khi luồn sáng biến mất lại xuất hiện một làng sương trắng bao phủ mấy trượng xung quanh.
Lý Thiên Hành vừa nhìn liền biết luồn sáng vừa rồi là viên bạo đan của hắn tạo ra, làng khói xung quanh kia chính là do hắn thêm một phần hóa vụ đan, ngoài ra còn có một ít hóa linh đan, hóa thủy đan…
- Lần này lão tử đúng là nhặt được báo vật.
Lý Thiên Hành hai mắt sáng rực nhìn vô ảnh pháo, trong lòng dâng lên từng cơn hưng phấn, chỉ là một viên bạo linh đan bình thường mà uy lực đã lớn đến như vậy, nếu dùng bạo linh đan đặc chế của hắn thì sao? phải biết viên đan dược đó to gấp mấy chục lần viên đan dược lúc nãy, đó là còn chưa tính trong tay hắn còn có đoạt mệnh phi đao, phách địa châu, tiểu ngư, tiểu hắc… một khi bắn ra cho dù là hóa thần cũng không dám cản.
Trong lúc hắn còn đang yy thì bên ngoài phòng lại truyền đến tiếng động.
- Tỷ phu huynh có ở bên trong không?
Lý Thiên Hành bước ra bên ngoài chỉ thấy một mình tiểu nha đầu đang đứng trước cửa.
- Có chuyện gì sao?
- Bọn muội muốn đi mua một ít đồ huynh có muốn đi chung không?
- Không muốn.
Hắn vừa nghe nàng nói lập tức lắc đầu, chỉ có một mình sư phụ hắn thôi đã tiêu hết 7 phần linh lực lần này lại có đến 3 nữ nhân nếu không có vài bình tụ linh đan nhất định sẽ bị mấy nàng ép khô.
- Huynh không đi cũng không sao, chỉ là lúc nãy bọn muội vì vội đi đến đây nên quên mang theo linh thạch, tỷ phu có thể cho muội mượn một ít không?
Tiểu Linh mở to đôi mắt nhìn hắn, bên trong đầy vẻ mong chờ.
- Ta không có linh thạch.
- Tỷ phu lúc trước còn đưa cho Thanh tỷ mấy vạn linh thạch để mua sắm, sao lại có thể không có được?
Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt nghi ngờ của nàng nhất thời không biết làm sao, 20 vạn thượng phẩm linh thạch trên người toàn bộ đều đã dùng mua đổ thạch, bây giờ trên người hắn hoàn toàn không có một viên linh thạch.
- Bây giờ ta thật sự không có.
- Huynh không muốn cho thì thôi, muội sẽ tự trở về Bạch phủ lấy.
Hắn nhìn nàng xoay người rời đi liền ngăn lại.
- Tránh đường.
Lý Thiên Hành nhìn đôi mắt đỏ ửng của tiểu nha đầu trong lòng có chút ngạc nhiên, đường đường là thiên kim tiểu thư của Bạch gia lại vì mấy viên linh thạch mà khóc sao?
- Không lẽ nha đầu này đang ghen tị với Ngọc Thanh?
Tiểu Linh nhìn hắn vẫn đứng trước mặt liền tìm một đường khác chạy vòng qua, Lý Thiên Hành lại phải dùng di lăng chi thuật chặn lại.
- Huynh cản muội làm gì.
- Ta quả thật là không có linh thạch nhưng ta có thứ này cho muội.
Hắn dùng thần thức đảo qua giới chỉ khó khăn lắm mới tìm được một kiện tứ phẩm linh quả.
- Muội đem thứ này đến vạn bảo các bán không chừng có thể thu được mấy vạn linh thạch.
Tiểu Linh nhìn quả cây kim sắc trong tay hắn liền bỉu môi.
- Huynh tưởng muội là con nít sao?
- Đây là tứ phẩm kim linh quả ta vất vả lắm mới tìm được một quả đó.
- Thật sao?
- Tất nhiên, không tin muội cầm lấy thử xem.
Nàng cầm lấy kim sắc linh quả, bàn tay vừa chạm vào đã cảm nhận được dược liệu tinh thuần bên trong, đôi mắt ước lệ tràn đầy kinh ngạc.
- Thật sự là tứ cấp linh quả.
- Đúng vậy, bây giờ ta không có linh thạch muội tạm thời cầm lấy thứ này đi.
Tiểu Linh cầm linh quả trên tay ngắm một lúc lại ném trở về cho hắn.
- Lần này tha cho huynh.
Nàng vừa nói xong liền mỉm cười chạy đi, Lý Thiên Hành nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia trong lòng có chút buồn cười.
- Xem ra nha đầu này còn phải đợi thêm mấy năm nữa mới có thể hái được.
Sáng hôm sao hắn chạy đến chỗ của Hàn Tuyết tiếp tục kế hoạch đẩy ngã băng sơn ngự tỷ của mình, hắn vừa tiến vào bên trong thì nhìn thấy nàng đang chăm sóc cho mấy góc linh dược trong vườn, khí chất lạnh lùng giữa cái băng giá của ngọc thủy tinh sương tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ chẳng khác gì truyện cổ tích hắn xem lúc 3 tuổi.
- Người mới đến sao?
- Đồ nhi vừa học được vài chiêu thức nên đến đây nhờ lão sư chỉ giáo.
Lý Thiên Hành nhìn mây góc ngọc thủy tinh sương bên cạnh so với mấy hôm trước thì đã cao hơn mấy phần.
- Mấy góc linh dược này hình như lớn hơn thì phải.
- Đúng là lớn hơn một chút, lần này phải đa tạ người.
Hàn Tuyết nhìn mấy góc ngọc thủy tinh sương bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng hiện lên vài phần vui vẻ.
- Lão sư không cần khách sáo đây là chuyện đồ nhi nên làm.
Hàn Tuyết bỏ viên linh thạch cuối cùng vào gốc linh dược sao đó xoay lưng rời đi.
- Theo ta.
Lý Thiên Hành cuối đầu đi theo phía sao, hai người đi tới một mãnh đất trống, Hàn Tuyết cầm lấy thanh kiếm chỉ về phía hắn.
- Bắt đầu đi.
Hắn nhìn thanh kiếm đang tỏa ra hàn khí phía trước sắc mặt vôhôm nay có lẽ hắn sẽ ăn hành thay cơm. cùng kho coi, lần trước thanh kiếm này chỉ cách tiểu đệ đệ của hắn vài phân mà thôi.
- Lão sư đồ nhi đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm hay là để hôm khác đến lại đến thỉnh giáo.
Lý Thiên Hành nói xong liền quay lưng chạy đi nhưng vừa đi được vài bước thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Nếu người rời đi sao này cũng không cần đến nữa.
- Trước sao gì cũng bị nàng hành bây giờ tập trước cho quen vậy, hôm nay có lẽ lão tử sẽ ăn hành trừ cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...