Tống Tiền nhìn bộ dáng của Lý Thiên Hành còn tưởng có chuyện gì quan trọng, lão mỉm cười vỗ vai hắn mấy cái.
- Đệ yên tâm chuyện này cứ giao cho lão ca, không biết đệ muốn loại biệt viện như thế nào?
- Không cần quá lớn, đủ cho vài người ở là được quan trọng nhất là phải yên tĩnh không bị người khác quấy rầy.
- Không thành vấn đề khi nào tìm được lão ca sẽ thông báo cho đệ.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ trước.
Lý Thiên Hành trở lại học viện lập tức tiến vào giới chỉ, tử sắc linh khí từ trong cơ thể hắn bay ra hóa thành một trung niên nam tử.
- Sự phụ người nói chuyện của Ngọc Mị tại sao lại liên quan đến tử sắc linh khí?
- Tiểu tử đây tử hà thần khí không phải là tử sắc linh khí.
- Đúng, đúng là tử hà thần khí như vậy thì có liên quan gì đến yêu nữ kia?
- Tử hà thần khí chính là tâm huyết ta tu luyện hơn 10 vạn năm tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực, nếm qua bao nhiêu đau khổ, đi qua vô số nguy hiểm cửu tử nhất sinh... mới được như ngày hôm nay.
Lý Thiên Hành đứng một bên nghe lão kể chuyện xưa bắt đầu cảm thấy nhàm chán nếu không phải thứ này có quan hệ tới tương lai của hắn cùng một vị đại mỹ nữ thì hắn thà nói chuyện với tiểu hắc còn tốt hơn.
- Tử hà thần khí sao khi được ta luyện tới đại thành đã đạt đến trình độ quy nhất trường tồn cho dù có bị phân tán ở tam giới thì cũng sẽ tự động hợp lại làm một.
- Quy nhất trường tồn? còn có cảnh giới này sao?
- Đây không phải là cảnh giới mà là phẩm cấp, bên trong cơ thể nha đầu kia có một tia tử hà thần khí chỉ cần tiểu tử người không chạm đến nghịch lân của nàng thì sẽ bình an vô sự.
Lý Thiên Hành cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ không biết tại sao hắn càng nghe lại càng không hiểu.
- Sư phụ có thể giải thích rõ hơn được không?
- Tử hà thần khí trong cơ thể của người xem như là mẫu khí, của nha đầu kia là tử khí chỉ cần mẫu, tử tiếp xúc sẽ tạo ra một cảm giác thân cận, giống như thứ tình cảm mẫu tử ở địa cầu của người.
- Vậy chỉ cần truyền một tia tử hà thần khí vào người nào thì người đó sẽ biến thành thê tử của đệ tử sao?
- Không hẳn là như vậy.
- Ặc.
Hắn vất vả lắm mới ngộ ra được một chút đột nhiên phát hiện bản thân vẫn chưa hiểu gì.
- Nếu người nhận tử hà thần khí không thể làm thê tử của người thì sẽ dẫn đến tình trạng phản nguyên trở thành kẻ thù truyền kiếp không chết không thôi.
- Phản nguyên? chẳng phải là quy nguyên sao?
Lão sư phụ xoay người thân hình phiêu động từ từ bay đi, Lý Thiên Hành vừa nhìn thấy liền đuổi theo.
- Sư phụ khoan đi đã người vẫn chưa giải thích cho đồ nhi hiểu.
Lý Thiên Hành đuổi theo tới nơi đã thấy lão sư phụ tiến vào bên trong tòa lâu đài, đây là nơi duy nhất trong giới chỉ hắn không vào được chỉ có thể tức giận đứng bên ngoài chửi rủa.
- Lão đầu này lại thả thính, không nói thì thôi sớm muộn gì lão tử cũng biết.
Hắn lảm nhảm một lúc trong đầu xuất hiện hình bóng băng sơn ngự tỷ không biết có nên lén truyền một tia tử sắc linh khí vào bên trong đan dược sao đó mang đi tặng cho nàng hay không?
- Không được, kèo này chua lắm.
Lý Thiên Hành suy nghĩ một lúc liền lắc đầu, với tính tình cách người ngàn dặm của Hàn Tuyết quả thực rất khó đẩy ngã nàng, hơn nữa hắn càng không muốn dẫn đến tình trạng phản nguyên gì đó rồi còn không chết không thôi, xem ra chỉ có thể từ từ mà gặm.
- Không phải Bác từng nói không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền sao? lão tử là một công dân gương mẫu, lời Bác nói nhất định phải nghe theo.
- Tiểu tử đừng nói nhảm nữa thứ này cho người.
Đột nhiên một quả cầu trong suốt bay tới trước mặt hắn, quả cầu chỉ to bằng nắm tay bên trên phát ra ánh sáng mờ nhạt khá giống mấy bóng đèn thủy tinh ở địa cầu.
- Sư phụ thứ này là gì vậy?
- Tiên thạch.
- Thứ này chính là tiên thạch sao? tại sao lại bình thường như vậy?
- Chỉ là một viên hạ phẩm tiên thạch có gì mà đặt biệt.
Lý Thiên Hành khẽ chạm vào viên tiên thạch trước mặt, cảm giác mát lạnh như một khối ngọc bích ngoài ra chẳng còn gì cả, nếu thần thư không khẳng định thứ trước mặt này là tiên thạch thì hắn thật sự không tin đây là thứ mà tất cả cường giả trên đại lục mơ ước.
- Sư phụ tại sao chỉ có một viên?
- Thứ này không phải dành cho tiểu tử người, đừng ở đó lảm nhảm.
- Cho dù Y Tiên không phải là đệ tử của sư phụ nhưng cũng không đến nổi chỉ có một viên chứ?
Y Tiên trước sao gì cũng sẽ là thể tử của hắn, đồ của thê tử cũng chính là đồ của hắn nên nhất định phải tranh thủ.
- Một viên này đủ cho nha đầu đó tiến vào trúc cơ, tiên thiên chi thể vốn không có bình cảnh, không lẽ người muốn bị nha đầu kia đàn áp sao?
Hắn nghe lão nói liên tục gật đầu, tiên thiên chi thể bá đạo như vậy nếu có cơ hội sẽ nhất bộ phi thiên không gì ngăn được.
- Dù sao bây giờ vẫn chư đẩy ngã được nàng nếu như để nàng nằm kèo trên như vậy khó càng thêm khó.
Lý Thiên Hành càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ánh mắt nhìn lão sư phụ càng thêm kính trọng.
- Sư phụ dại chí phải là đồ nhi nhất thời mê muội.
- Xem như cũng không tệ.
- Sư phụ đệ tử cảm thấy linh thạch so với tiên thạch cũng không khác biệt, tại sao Y Tiên chỉ có thể dùng tiên thạch để tu luyện?
- Đó chỉ là vẻ bên ngoài, linh thạch giống như một hồ nước có đục có trong, có bẩn có sạch, tiên thạch chính là kết tinh của toàn bộ tinh hoa bên trong hồ nước.
- Nói như vậy một viên tiên thạch hạ phẩm còn tốt hơn so với linh thạch cực phẩm?
- Đó là điều hiển nhiên.
- Vậy đệ tử có thể dùng tiên thạch để tu luyện không?
- Có thể.
- Thật sao?
Lý Thiên Hành nghe lão khẳng định vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, tiên thạch chứa tiên khí tinh thuần hơn mấy lần so với linh thạch tương đương tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn mấy lần, trong vòng vài tháng không chừng sẽ tiến vào nguyên anh kì lúc đó cái mạng nhỏ cũng không cần phải lo nữa.
- Chỉ cần tiểu tử người phế đi tu vi là được.
- Tại sao?
- Muốn dùng tiên thạch để tu luyện điều kiện đầu tiên chính là thể chất của người phải chịu đựng được sự bạo động của tiên khí, cơ thể phải đạt đến trình độ hoàn mỹ vô khuyết không có tạp chất, thứ hai chính là cơ thể của người đã có linh lực nếu tu luyện thêm tiên lực chẳng khác nào đem nước đổ sông.
Hắn suy nghĩ một lúc bộ dáng hưng phấn trở nên yếu xìu, tự phế đi tu vi đó là chuyện không thể, vất vả lắm hắn mới đạt đến cảnh giới như ngày hôm nay, càng nghĩ lại càng đau lòng.
- Khoang đã sao cảm giác này lại quen như vậy?
Lý Thiên Hành nhìn lão sư phụ đang vuốt râu trước mặt, bên trong ánh mắt lóe lên vài tia sáng.
- Lúc đầu ta còn thấy lạ tại sao hôm nay lão đầu lại nói nhiều như vậy thì ra là đang thả thính, cũng mai là lão tử không có bệnh tim nếu không sớm muộn cũng bị làm cho tức chết.
Hôm sao Lý Thiên Hành chạy đến Bạch phủ dùng truy tung đan liên lạc với Ngọc Thanh, hắn đứng bên ngoài đợi một lúc thì thấy nàng đi ra.
- Thiên Hành.
Ngọc Thanh vừa nhận được tính hiệu lập tức xuất hiện, gương mặt xinh xắn ẩn hiện vui mừng.
- Thanh nhi lâu rồi không gặp ta rất nhớ nàng đó, đến đây cho phu quân ôm một cái nào.
Lý Thiên Hành phóng tới phía trước cảm giác lòng ngực trống không, hắn quay đầu nhìn lại thấy nàng đã đứng sang một bên.
- Chàng nghiêm túc một chút được không?
Ngọc Thanh vẻ mặt thẹn thùng liếc nhìn xung quanh cũng mai là không có ai ở đây.
- Chúng ta vào trong thôi.
Lý Thiên Hành đi sao lưng nàng nhìn bóng hình yểu điệu trước mặt sao khi được hắn khổ công cày cấy bây giờ đã nảy nở không ít.
- Thanh nhi càng ngày càng xinh đẹp, để nàng ở bên ngoài thế này sớm muộn mấy tên sắc lang trong vương thành cũng sẽ đánh hơi tới, xem ra phải nhanh chóng tìm Tống lão ca mới được.
Đợi đến khi hắn mua được biệt viện sẽ mang hai tên tiểu đệ bên trong giới chỉ ra canh giữ, chỉ cần bọn sắc lang không đạt đến lục cấp nhất định sẽ có hành để ăn.
Lý Thiên Hành tiến vào bên trong căn phòng, Y Tiên cùng tiểu nha đầu cũng ở đây.
- Tỷ phu.
- Lý công tử.
- Hai vị mỹ nữ cũng ở đây sao? hôm nay tại hạ đúng thật là mai mắn.
Hắn vừa nói xong cảm thấy có chút không đúng, thông thường sẽ có âm thanh chói tai vang lên hoặc là một luồn khí tức nguy hiểm ập đến nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến kì lạ.
- Không lẽ lão tử vẫn chưa tỉnh ngủ.
Lý Thiên Hành nhìn tiểu nha đầu ngoan ngoãn đứng một bên, bộ dáng ôn nhu, gương mặt xinh xắn nở nụ cười khả ái làm hắn liên tục chớp mắt.
- Xem ra không phải lão tử chưa tỉnh ngủ mà là chưa thức dậy mới đúng.
- Chàng đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi.
- A… À… hôm nay trời thật đẹp.
- Chàng làm sao vậy?
Ngọc Thanh nhìn bộ dáng mất hồn của hắn khẽ nhíu mày, bên trong ánh mắt ôn nhu có thêm vài phần quan tâm.
- Không sao, chỉ là có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Lý Thiên Hành tìm một chỗ ngồi xuống, hít một hơi lấy lại phong độ.
- Thanh nhi ta có chuyện muốn hỏi ý kiến của nàng.
- Là chuyện gì?
- Ta dự định mua một biệt viện bên trong vương thành hi vọng nàng có thể đến đó ở cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...