Vô Thích

Dạ Tử Hành xoay người nhìn lại đã thấy Vô Thích tự khi nào đã rời khỏi bàn ăn, cô đứng phía sau cách đoạn không xa với y. Cánh tay trái của cô đưa lên phía trước, từ chiếc vòng tay đeo trên cổ tay có một sợi dây mảnh, mà nơi đầu dây dừng lại lại chính là Thiên Tử Nhai. Dạ Tử Hành nhìn sợi dây mảnh có thể quấn chặt lấy Thiên Tử Nhai lại không hề bị cắt đứt, có chút hiếu kì về thứ vũ khí kì lạ này, liền nhìn Vô Thích, hỏi: “Vũ khí này của ngươi là gì? Còn nữa, tại sao ta không thể dùng Thiên Tử Nhai giết hắn?”

Vô Thích không đáp trả, hai đầu mày lập tức nhíu chặt, thu lại sợi dây kim loại rời khỏi Thiên Tử Nhai, cổ tay lại khẽ đọng, sợi dây kim loại chưa kịp thu vào vòng tay đã hướng mi tâm tên cầm đầu cấm vào.

Cảm nhận thấy sự khác thường không biết là năng lực của cô khác thường, hay sợi dây kim loại kia khác thường. Đầu mày Vô Thích càng nhíu chặt.

Dạ Tử Hành nhìn tên cầm đầu kiếm trên tay vẫn đang lơ lửng trên không, hẵn là vừa rồi có ý định đánh lén y. May Vô Thích phản ứng kịp thời, tên cầm đầu lập tức tan biến ngay sau đó.

Sợi dây kim loại được thu vào, Vô Thích nhìn vòng tay, gương mặt không biến đổi chỉ là ánh mắt ngờ vực đủ điều.

Thiên Tử Nhai biến mất, Dạ Tử Hành nhìn Vô Thích, thấy cô có vẻ khác lạ, hỏi: “Vô Thích, ngươi sao vậy? Ngươi vừa giết cũng không phải là con người, ngươi sợ hãi sao?”

Vô Thích lắc đầu: “Trước đây vòng tay này chỉ là thứ vũ khí bình thường.”

Dạ Tử Hành nhíu mày bước tới, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào liên quan đến việc ngươi trở thành Ma Tôn?”

Ngẫm nghĩ một hồi, Vô Thích gật đầu: “Ta cũng đoán là vậy.”

Bất chợt Dạ Tử Hành bước tới đứng cạnh, hành động hết sức tự nhiên vác cánh tay lên vòng qua bên vai kia của Vô Thích, cười cười nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi rồi!”

Vô Thích không phản đối hành vi càn quấy, cô liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, nói: “Chúc mừng cái gì?”

Dạ Tử Hành trả lời: “Thiên Tử Nhai của ta là một trong mười thần khí lợi hại nhất trong giới tiên nhân. Vậy mà vũ khí của ngươi không những có thể ngăn cản còn không hề hấn gì, đối với những thứ vũ khí khác chạm phải Thiên Tử Nhai cũng tin rằng bị chém đứt mất rồi. Vũ khí của ngươi thăng cấp một cách vượt bậc thế này, ta không phải là nên chúc mừng ngươi sao.”

Như chợt nhớ ra vấn đề, Dạ Tử Hành rút tay về, nghiêm túc nhìn Vô Thích, hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến việc ta không được dùng Thiên Tử Nhai giết tên Qủy La Sát kia?”

Vốn tâm trạng đang tập trung vào vũ khí của mình, nghe Dạ Tử Hành hỏi Vô Thích mới nhớ, cô hướng mắt nhìn về phía u hồn đứa trẻ đang ngồi nhìn cô cười khắc khắc. Nhìn nụ cười trẻ thơ hồn nhiên, bất giác khóe môi Vô Thích cũng cong lên tia cười, nói: “Ta không muốn ngươi vô tình hại đứa bé đó.”

Dạ Tử Hành nhìn theo hướng nhìn của Vô Thích, nhìn thấy nền nhà không có gì, y ngờ ngệch hỏi: “Có đứa bé nào đâu?... A!... Lẽ nào ở đó có u hồn sao?”


Không đáp trả, Vô Thích tiến về phía đứa bé gái. Đứa bé gái như chờ đợi có người đến đón, vừa thấy Vô Thích lại gần liền cười khắc khắc hướng hai cánh tay về phía cô, miệng bập bẹ nói: “Bế,… bế…”

Khóe môi Vô Thích cong lên nét cười dịu dàng hiếm thấy, cô cúi người bế đứa bé vào lòng, đứa bé vô tư nắm lấy đuôi tóc của cô nghịch ngợm.

Đứng bất động ngây ngô một hồi nhìn Vô Thích với những động tác tự biên tự diễn, Dạ Tử Hành khóc không được cười không xong. Sau một hồi méo mó cơ miệng, nhịn không được liền ôm bụng bật cười ha hả.

Vô Thích lườm mắt mặc kệ y tùy ý cười. Một thoáng suy nghĩ vừa lướt qua đầu, cô nhìn sang Dạ Tử Hành vẫn đang nhắm mắt nhắm mũi ôm bụng cười mà gọi: “Trọng Thiên!”

Thấy y vẫn không có ý nhìn sang mình, cô lặp lại: “Trọng Thiên, ngươi thử nhìn ta xem!”

“Ta nhìn ngươi làm gì chứ?” Dạ Tử Hành kiềm nén lại ý cười, đưa mắt nhìn sang Vô Thích, tức thì hai con mắt của y khẽ chớp chớp vài cái, cố gắng nhắm mắt lại mở mắt chăm chăm nhìn về phía cô.

Nhìn thấy cái kiểu nhìn kinh kinh hãi hãi của y, Vô Thích đoán được y đã nhìn thấy gì, bất mãn lên tiếng: “Bây giờ không còn nhìn thấy ta khôi hài nữa rồi chứ?”

Dạ Tử Hành hai mắt to tròn như không thể tin vào mắt mình, u hồn đứa bé gái đang được Vô Thích bế trên tay ấy vậy mà y có thể nhìn thấy rõ rành rành. Khó tin đến mức lời nói vang ra vài lần đứt đoạn: “Đứa… đứa bé… U hồn… này, sao ta có thể nhìn thấy được chứ?”

Vô Thích nói: “Là ta cho ngươi nhìn thấy!”

Vừa rồi Vô Thích chỉ muốn thử xem cô có thể tùy ý cho người khác nhìn thấy u hồn được hay không? Vậy mà cô chỉ suy nghĩ, chỉ điều khiển tâm trạng tập trung theo ý muốn, thế là đã có thể khiến Dạ Tử Hành nhìn thấy được u hồn đứa bé gái này. Xem ra, có khả năng cô còn tiềm ẩn những siêu năng lực nào khác mà cô vẫn chưa phát hiện ra.

Dạ Tử Hành nhìn u hồn đứa bé vui vẻ cười đùa loạn tóc của Vô Thích, y hiếu kì đưa tay sờ vào mặt bé, bé vậy mà nhìn y thân thiện cười đến híp mắt. Thoáng cái nụ cười trên môi tươi rói, Dạ Tử Hành y chưa bao giờ nghĩ rằng u hồn lại có thể đáng yêu như vậy.

Nhưng nghĩ lại, u hồn nếu có thể đáng yêu, có thể cũng là vì có Ma Tôn của nó bên cạnh. Yên tâm dựa dẫm như nương tựa vào phụ thân của nó. Dạ Tử Hành thầm thở dài, nói: “Nếu vừa rồi ngươi không cản, e rằng Thiên Tử Nhai của ta giết chết tên Qủy La Sát kia cũng sợ là kéo theo hồn phách của đứa bé này mà tiêu tán, vĩnh viễn không thể được tái sinh.”

Lại nhìn Vô Thích, y hỏi: “Bây giờ ngươi muốn sắp xếp đứa bé này thế nào?”

Vô Thích lắc đầu: “Nó cũng không phải là con người có thể gửi gấm gia đình khác nuôi hộ. Ta lại không yên tâm để mặc u hồn nó vất vưỡng. Chi bằng…”

“Chi bằng ta đưa nó theo cùng, tới đâu hay tới đó!”


Dạ Tử Hành đáy mắt nhàn nhạt tia cười, khóe môi khẽ cong nét nhẹ nhàng: “Người làm Ma Tôn như ngươi vất vả rồi!”

“Đây là gì?” Thấy trên lòng bàn tay của Dạ Tử Hành biến ra một túi vải màu đỏ đưa về phía mình, Vô Thích hiếu kì lên tiếng hỏi.

Dạ Tử Hành nhuếch môi: “Tỏa Linh Nang.”

Đầu mày Vô Thích khẽ nhíu lại: “Là gì?”

Dạ Tử Hành có vẻ bất mãn, nhưng vẫn kiên định ý cười trên khóe môi lãng tử: “Ngươi thật là cái gì cũng không biết. Vậy để ta nói cho ngươi biết, Tỏa Linh Nang lưu giữ tàn hồn. Những âm hồn không thể tiêu tán, trầm hận không ngui, cố chấp không thể luân hồi. Chỉ cần nhốt vào đây có thể độ hồn độ phách, độ hóa ma khí sớm ngày hồi sinh.”

Vô Thích phấn khích vui vẻ chụp lấy Tỏa Linh Nang ngắm nghía, miệng cất lên lời tán thưởng: “Đồ tốt vậy sao? Dùng thế nào đây?”

“Dùng nó ngươi phải nghĩ ra một câu niệm chú. Muốn phong ấn hay khai ấn đều chỉ cần niệm câu thần chú thì tiểu u hồn kia sẽ được ra vào như ý muốn của ngươi.” Dạ Tử Hành kiên nhẫn chỉ dẫn, mặc dù trong lòng vẫn đoán được Vô Thích sẽ chẳng tài tình nào nghĩ ra được câu thần chú nào tốt đẹp.

Đáy mắt Vô Thích không vơi đi tia sáng hứng thú, vẫn chăm chăm nhìn vào Tỏa Linh Nang mà đáp trả: “Giống như là mật khẩu.”

“Mật khẩu?” Dạ Tử Hành mặt có vẻ không thông.

Vô Thích mặt trầm ngâm suy nghĩ: “Không biết nên lưu mật khẩu gì cho dễ nhớ đây?”

Dạ Tử Hàng càng nghe càng không hiểu đã thấy gương mặt Vô Thích vốn suy suy ngẫm ngẫm lúc này lại phấn khởi tươi tắn đặt tiểu u hồn ngồi lên trên mặt bàn.

Vô Thích lui về sau vài bước, mở miệng túi Tỏa Linh Nang ra hướng về phía tiểu u hồn. Sau đó lại nhìn sang Dạ Tử Hành, hỏi: “Tư thế này đúng không? Có phải ta đọc xong mật khẩu, Tỏa Linh Nang sẽ hút tiểu u hồn vào trong?”

Không dấu nổi sự hiếu kì, Dạ Tử Hành chậm rãi hỏi: “Mật khẩu là gì?”

Vô Thích vẫn giữ nụ cười trên môi: “Chính là câu niệm chú mà vừa rồi ngươi nhắc đến.”


Dạ Tử Hành sầm mặt trắng, gian nan nói: “Thuật ngữ ngươi phát ngôn thật khác người.”

Ném Dạ Tử Hành sang bên, Vô Thích nghiêm túc hướng miệng Tỏa Linh Nang về phía tiểu u hồn đang ngồi chơi trên bàn mà lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tử Mịch!”

Lời dứt, tiểu u hồn lập tức bị hút vào Tỏa Linh Nang, Vô Thích dùng dây thắt chặt miệng túi sau đó tâm đắc nhìn chiếc tui vải nhỏ nhắn lại có thể chứa được một u hồn to lớn, khẽ thầm thì: “Không thể gọi ngươi là tiểu u hồn mãi, ta từ đây gọi ngươi là Tử Mịch.”

“Ta thấy ngươi sử dụng Tỏa Linh Nang rất thuần phục, vậy mà vừa rồi còn giả ngây ngô không biết đó là gì.” Đôi mắt thâm sâu của Dạ Tử Hành đâm thẳng vào vẻ mặt tươi cười của Vô Thích.

Ngước nhìn gương mặt ẩn ý nghi ngờ trên gương mặt của người đối diện, khóe môi Vô Thích tươi cười cực kì thỏa mãn, còn lẫn một chút không đứng đắn: “Đó là vì ta từng xem phim.”

Dạ Tử Hành nghiến răng thành lời: “Ngươi có thể nói tiếng người không?”

Nhìn gương mặt tối sầm của y, Vô Thích trề môi, lắc đầu chê bai: “Kiến thức của ngươi còn nông cạn lắm. Vẫn là nên ra đời học hỏi nhiều một chút, tích thêm kinh nghiệm tránh làm mất mặt sư phụ đầy tôn kính của ngươi.”

Nghe những lời nói ngông cuồng và ngạo mạn của Vô Thích, Dạ Tử Hành bất giác cau mày, lớn giọng quát: “Vậy ngươi biết nhiều hơn ta sao? Ngay cả Tỏa Linh Nang cũng không biết, chẳng phải đều nhờ ta chỉ dạy.”

Lười tranh cãi, Vô Thích cất Tỏa Linh Nang vào trong người, ném vài đồng ngân lượng lên trên mặt bàn, Vô Thích hướng cửa rời đi. Thấy Vô Thích thờ ơ mình, Dạ Tử Hành chẳng ham muốn ở lại nơi đổ nát này, liền tiếp đó cùng cô rời đi

Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy ba người ăn mày vừa rồi nhận được đồ ăn của tiểu nhị mang ra. Sau khi ăn no, tận mắt nhìn thấy hai người bên trong tửu lầu giết chết Qủy La Sát. Ông lão cùng người phụ nữ kéo lấy đứa bé quỳ xuống nền đất. Vô Thích và Dạ Tử Hành không hiểu chuyện gì liền dừng chân.

“Đa tạ tiên nhân đã cứu giúp! Mạng sống ba người nhà của lão không có mấy món ăn này sợ là không qua khỏi trong ngày hôm nay!” Ông lão động tác chậm rãi dập đầu vái lạy.

Người phụ nữ cũng dập đầu theo, giọng nói vang ra nghẹn ngào nức nở: “Qủy La Sát độc ác man rợ giết người vô số. Gia đình của ta, chồng và đứa con gái chỉ mới bốn tuổi của ta…”

Lời nói chưa hết câu, tiếng khóc nghẹn ngào đã không thể nói lên thành lời.

Tỏa Linh Nang bên trong lớp áo của Vô Thích khẽ run, Tử Mịch kêu lên: “Mẹ, mẹ!”

Vô Thích nghi ngờ: “Lẽ nào đứa bé này là con gái của cô ta?”

Dạ Tử Hành nói: “Ta nghĩ ngươi nên cho gia đình họ nhìn nhau lần cuối!”

Vô Thích gật đầu, Toả Linh Nang vừa lấy ra đã phóng thích Hoa Tử Mịch đứng ngay bên cạnh cô. Tiếp đến là ánh mắt kinh hãi của ba người nhà ông lão.

Người phụ nữ run run bờ môi, nhìn đứa con gái đang nắm tay Vô Thích lúc này chỉ là một u hồn, bà rưng rưng dòng lệ, kêu lên: “Con ơi!”


Ông lão cũng khóc đến không phát ra thành lời. Đứa bé trai nhìn thấy em gái mình sờ sờ trước mặt, vẻ mặt trắng bệch có phần đáng sợ liền bật khóc lên: “Mẹ ơi, trông em gái đáng sợ quá!”

Nhìn gia đình ba người đang quỳ khóc trước mắt, Vô Thích có chút chạnh lòng. Cô không hề có người thân, cũng không biết khi lạc mất cô, ba mẹ, người nhà của cô có lo lắng như vậy không?

Người phụ nữ gương mặt đầm đìa nước mắt dập đầu trước Vô Thích: “Khẩn cầu tiên nhân độ trì cho con gái ta, nó còn quá nhỏ, thật là đã chết quá oan uổng!”

Vô Thích chậm rãi nói: “Ta không biết độ trì. Kẻ thù khi còn sống của bé là tên Qủy La Sát kia đã chết, đứa bé này lại không chịu siêu thoát.”

Vừa rồi Vô Thích nhìn thấy u hồn đứa bé gái này bám chặt lấy chân tên Qủy La Sát còn tưởng hắn là cha của bé. Nhưng một hồi quan sát biểu hiện giận dữ cáo quắc của bé thì lại giống như kẻ thù đã giết bé. Vốn cho rằng chỉ cần giết tên Qủy La Sát đó, u hồn đứa bé sẽ không còn oan khuất mà siêu thoát. Ấy vậy mà không thể siêu thoát cứ sờ sờ bám theo cô.

Ông lão nước mắt nghẹn ngào khóc càng lớn hơn: “Tại sao vậy chứ, nó không siêu thoát, cháu của ta lại trở thành oan hồn vất vưỡng.”

Liên tục đánh vào ngực chính mình vài cái, ông lão ngẩng đầu nhìn trời, gào lên: “Ông trời ơi, có muốn cướp đi mạng sống sao không cướp đi mạng của lão. Lão già rồi, còn cần sống làm gì? Con của ta, cháu nội của ta, chúng nó có tội tình gì?”

Người phụ nữ nhìn con gái lại không dám phi lễ trước tiên nhân, quỳ gối nhìn u hồn đứa con gái đang nhìn mình gọi mẹ ơi mà nghẹn đến nức nở: “Mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con!”

Dạ Tử Hành tay siết chặt thành quyền, nguyện với lòng hận thù này y sẽ thay gánh vác, đám Qủy La Sát kia, y thấy một giết một, thấy mười giết mười.

Vô Thích vuốt ve gò má Tử Mịch, nhìn gia đình ông lão, không vội lên tiếng: “Ta sẽ chăm sóc nó!”

Ông lão và người phụ nữ kinh ngạc trong nước mắt đầm đìa, như không tin vào những gì tai nghe được.

Vô Thích lấy túi ngân lượng đưa về phía Dạ Tử Hành, nói: “Giúp ta đưa cho bọn họ!”

Dạ Tử Hành hiểu được nguyên nhân vì sao Vô Thích lại nhờ y, đơn giản vì người thường vẫn là không nên tiếp xúc quá gần với u hồn, đặc biệt là người thân của họ.

Nhìn thấy túi ngân lượng đã trao tận tay người phụ nữ, Vô Thích mới nói: “Các ngươi mang số ngân lượng này mua một căn nhà, tìm một nghề nào đó sinh sống. Đứa bé này các ngươi xem như không còn nữa, nó từ đây về sau sẽ theo ta.”

Ba người ông lão vui mừng cảm động dập đầu trước hai người Vô Thích. Những người dân vốn nhìn thấy Qủy La Sát sợ hãi đến trốn tận xó xỉnh nào nay cũng lần lượt thấy yên ổn mà mò người đi ra. Thấy ba người ông lão quỳ gối dập đầu, liền đoán được hai nam nhân phía trước, một trắng một đen khí thế hơn người, hẳn là tiên nhân cứu thế, liền cảo miệng nhau quỳ gối vái lạy.

Lần lượt trãi dài trên con đường đều là người người quỳ gối, miệng khẩng cầu tiêu diệt Qủy La Sát, cứu độ cứu sinh. Dạ Tử Hành cảm thấy không nên lưu lại, liền nắm lấy tay Vô Thích hướng trời mà bay.

Được Dạ Tử Hành giữ chặt bay trên không trung, xuyên qua những cơn gió nhè nhẹ man mát, thi thoảng mùi hương của mây trời trong lành. Vô Thích phóng tầm mắt xa xa đều là một mảng không trung trong suốt. Nhìn xuống phía dưới tuy không phải là nhà nhà nhỏ bé, những người người bên dưới qua lại vẫn là như những con vật tí hon di chuyển. Vô Thích lần đầu tiên di chuyển trên không trung lại không phải được nhờ vào máy bay hay trực thăng, trong lòng vui mừng cười hớn hở ra mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui